← Quay lại trang sách

Chương 699 Đạo vốn vô cực, thiên địa nguyên thần 3

“Ánh mắt” Hứa Ứng quan sát phù văn tiên đạo này, những phù văn tiên đạo này y quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn, chính là phù văn tiên đạo trấn áp y!

Có điều bốn chữ Linh Ngữ Hữu Ngữ trên chiêng đồng đơn giản hơn phù văn Trấn Ma phong ấn y, có chút thiếu sót.

Y nhìn sang những tiên khí khác, chỉ thấy trên những phù văn tiên đạo khác cũng xen lẫn bốn chữ “Linh Ngữ Hữu Ngữ”.

Bốn phù văn tiên đạo này giấu trong phù văn của tiên khí, không hề bắt mắt.

Hơn nữa bốn chữ phong ấn trên những tiên khí khác cũng giống như trên chiêng đồng, đều có thiếu sót.

Điều này chứng tỏ chỉ có một người viết bốn phù văn tiên đạo này!

“Nếu là một hai món pháp bảo trấn áp phong ấn có bốn chữ này thì còn có thể hiểu được. Nhưng tất cả tiên khí đều có bốn chữ này, thế thì khó hiểu rồi.’

Hứa Ứng bỗng nảy sinh ý tưởng mới, đột nhiên nhớ lại lời mà nam nhân để râu quai nón Thẩm Bạch Duật đã nói.

“Thẩm Bạch Duật nói sư phụ Sở Thiên Đô là Tiểu Thiên Tôn đã phong ấn trấn áp một ngàn ba trăm tiên khí ở vùng đất Đạo Khải. Còn nói Tiểu Thiên Tôn không thể thật sự phong ấn những tiên khí này. Nói vậy là bốn chữ Đồ Đoàn Viên Vi là do Tiểu Thiên Tôn viết!’

Ánh mắt y nhấp nháy, lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt.

Tiểu Thiên Tôn quật khởi, để phục hưng ma tộc, thu hồi vùng đất đã mất nên tới vùng đất Đạo Khải, phong ấn trấn áp những tiên khí mà Thiên thần trong thời đại cổ xưa lưu lại để trấn áp, định để vùng đất Đạo Khải khôi phục.

Nhưng trình độ của Tiểu Thiên Tôn không đủ, viết bốn chữ Đồ Đoàn Viên Vi không đủ uy lực, không thể phong ấn triệt để một ngàn ba trăm tiên khí, dẫn tới những tiên khí này vẫn trấn áp thiên địa đại đạo trong đạo quán.

Thẩm Bạch Duật kích hoạt tiên khí chính là lợi dụng sơ hở trấn áp thiếu thốn của Tiểu Thiên Tôn.

“Tiểu Thiên Tôn đúng là tài hoa ngút trời, còn hiểu được phong ấn Tiên đạo. Tiếc là không hiểu hết.’

Hứa Ứng tán thưởng, thầm nghĩ: “Nhưng ta hiểu!”

Y khó nhọc vận chuyển thần thức, thần thức cố gắng nhúc nhích, chậm rãi đi tới bên cạnh bốn chữ Đồ Đoàn Viên Vi bên cạnh, từ từ bổ sung phần thiếu của bốn chữ này.

Y bị trấn áp hơn bốn vạn năm, tuy vẫn không thể phá giải phù văn Trấn Ma, nhưng bây giờ y không cần giải thích mà cần chép lại.

Y chỉ cần chép lại phù văn Trấn Ma của mình, bổ sung chỗ thiếu hụt là được.

“Sở Thiên Đô, tới vùng đất Đạo Khải mà ngươi còn định làm rùa đen rụt đầu à?”

Lý Bình Sinh cười ha hả, càng ngày càng tới gần, cất cao giọng nói: “Ta khiêu chiến mà ngươi còn không dám trả lời. Xem ra thời gian vừa qua ngươi chẳng tiến bộ gì rồi!”

Hứa Ứng coi như không nghe thấy, tập trung tinh thần, cuối cùng cũng bổ sung xong bốn chữ trên chiêng đồng!

Bốn chữ vừa được bổ sung, tiếng chiêng trấn áp trong thức hải của y đột nhiên biến mất!

Lúc này Lý Bình Sinh đi qua ngay bên cạnh chiêng đồng, uy lực của tiên khí càng ngày càng nội liễm, có lẽ bị phong ấn của Tiểu Thiên Tôn trấn áp, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nó chậm rãi rơi xuống bên dưới, tốc độ rơi không nhanh.

Thẩm Bạch Duật còn đang ở dưới chiêng đồng ngồi xếp bằng, cố gắng trấn áp đạo thương, trên người vẫn còn ngọn lửa, nướng tới mức toàn thân xì xèo.

“Thẩm đạo hữu, ngươi sắp chín rồi!” Lý Bình Sinh trêu ghẹo.

Thẩm Bạch Duật hừ một tiếng, con mắt không mở, vẫn nhắm nghiền nói: “Tu vi thực lực của ngươi tiến bộ, Sở Thiên Đô cũng tiến bộ. Lý Bình Sinh, chưa chắc ngươi đã là đối thủ của Sở Thiên Đô!”

Lý Bình Sinh cười lạnh nói: “Thẩm huynh, ngươi là bại thướng dưới tay Sở Thiên Đô không có nghĩa là ta sẽ nối gót ngươi.”

Hắn nhìn về phía đạo quán rách nát phía xa, thản nhiên nói: “Vừa rồi Sở Thiên Đô thi triển thần thông xưa nay chưa từng có của Ma Vực, Bát Hoang Luyện Nhật Lô, chiêu này khơi dậy chiến ý của ta. Nếu mấy năm nay Sở Thiên Đô không tiến bộ gì, thế mới khiến ta thất vọng.”

Thẩm Bạch Duật cười ha hả, cười xong lại ho khan, thở hổn hển nói: “Sở Thiên Đô đang ở trong đạo quán kia, diện mục thật của Tử Y Ma Hầu là một tiên sinh mười bốn mười lăm tuổi! Ngươi tới chịu chết đi!”

Lý Bình Sinh kinh ngạc nói: “Tử Y Ma Hầu là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi...”

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên chiêng đồng từ trên trời giáng xuống, bịch một tiếng đè Thẩm Bạch Duật dưới chiêng.

Lý Bình Sinh kinh hãi vội vàng lao tới: “Thẩm huynh! Thẩm huynh! Ngươi sao rồi?”

Bên dưới ngọn núi đồng xanh này vang lên giọng nói ồm ồm của Thẩm Bạch Duật: “Ta không sao, nhưng eo gãy mất rồi, đào hố giúp ta, ta có thể leo ra...”

Lý Bình Sinh thấy hắn bị chiêng đồng đè lên người, cái mông lộ ra ngoài, bèn lấy ra một tấm gương đồng, chiếu về phía hắn.

Gương đồng này tên là Lưu Ảnh kính, có thể lưu lại hình ảnh và âm thanh được chiếu vào kính.