Chương 700 Đạo vốn vô cực, thiên địa nguyên thần 4
Lý Bình Sinh chiếu xong mới hài lòng, cất Lưu Ảnh kính đi, tiếp tục đi về phía đạo quán cũ nát.
“Rầm!”
Lại một tiên khí kích thước như ngọn núi giáng xuống, đập vào mặt đất, khiến mặt đất chấn động.
Lý Bình Sinh kinh ngạc, nhìn về phía tiên khí vừa rơi xuống. Lại một tiếng bịch vang lên, bên phải hắn cũng có tiếng trọng khí rơi xuống.
Hắn con chưa kịp thấy rõ là tiên khí nào, đột nhiên lại bịch một tiếng, lại có một món tiên khí từ trên trời đập xuống đất. Trên không trung tiếp tục có một món tiên khí mất sạch uy lực, rơi thẳng xuống dưới, chẳng qua còn chưa chạm đất.
“Đây là...”
Lý Bình Sinh kinh ngạc, lập tức nhìn thấy trên bầu trời từng món tiên khí lảo đảo không giữ vững được, lao nhao rơi xuống!
Một nghìn ba trăm tiên khí, không ngờ đạo uy nhanh chóng giảm sút, cuối cùng không khác gì đống sắt thường, không còn bất cứ uy lực gì, rơi xuống như mưa.
Bên ngoài những tiên khí này, phù văn tiên đạo sáng tối chập chờn, chẳng mấy chốc đã lụi tàn, chỉ còn bốn phù văn sáng tỏ!
Cảnh tượng này khiến loại cao thủ từng trải như Lý Bình Sinh cũng kinh ngạc không thôi, không biết biến cố gì xảy ra.
“Một ngàn ba trăm tiên khí sao lại mất sạch uy lực?’
Ánh mắt hắn nhấp nháy, hạ giọng nói: “Ta nghe tiền bối trong sư môn nói những tiên khí này là từ thời đại cổ xưa, Thiên thần dùng để trấn áp thiên địa đại đạo trong Đạo Khấp quan. Nếu những tiên khí này mất sạch uy lực, thế chẳng phải là...”
Hắn đột nhiên rùng mình một cái, ánh mắt khó giấu nổi hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Lúc này Sở Thiên Đô cũng đang chạy tới đạo quán cũ nát trong vùng đất Đạo Khải. Từng món tiên khí mất sạch uy lực rơi thẳng từ trên trời xuống cũng khiến hắn giật nảy mình.
“Pháp bảo mà tiên thần tà ác dùng để trấn áp thiên địa đại đạo đã mất hiệu lực?’
Trái tim hắn đập thình thịch loạn nhịp, môi khô khốc: “Chẳng lẽ sư phụ phong ấn thành công? Những pháp bảo này mà mất đi hiệu lực, thế chẳng phải thiên địa đại đạo nơi này sắp khôi phục rồi?’
Hắn kích động tới mức thân thể run rẩy.
Thân là đệ tử Tiểu Thiên Tôn, hắn luôn đi lại trong phạm vi Ma Vực, chiến thắng rất nhiều cường giả ngoại đạo xâm nhập Ma Vực, nhưng từ đầu tới cuối hắn không dám ra ngoài Ma Vực.
Vì hắn biết, đến vùng đất Đạo Khải thì thiên địa đại đạo sẽ bị trấn áp, thực lực của bản thân cũng kém xa trước đây.
Nhưng bây giờ tiên khí trấn áp thiên địa đại đạo nơi này đã mất đi hiệu lực, cũng tức là thiên địa đại đạo sắp khôi phục!
“Thiên địa đại đạo bị phong ấn khôi phục, tức là khí số của chúng ta sắp trở về?”
Hắn nhìngươi bốn phía xung quanh, chỉ thấy trên bầu trời xung quanh Đạo Khấp quan bỗng có hào quang chiếu xuống, mặt đất cũng có ánh kim lóe lên, cỏ cây lập tức um tùm tươi tốt, mọc lan tràn dưới đất!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà thiên địa nguyên khí trở nên dồi dào sung túc, trên bầu trời đột nhiên có cầu vồng lướt qua, lưu lại một ánh cầu vồng trên không trung, màu sắc cực kỳ rực rỡ!
Trên bầu trời còn có lôi vân hình thành, tiếng sấm vang lên, chẳng bao lâu sau đã mưa rơi tí tách.
Nước mưa kia không phải nước thường mà tràn ngập thiên địa nguyên khí, thấm nhuần vạn vật, tẩm bổ cho vùng thiên địa này!
Sở Thiên Đô ngơ ngác xuất thần, chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, Đạo Khấp quan như sống dậy từ tử vong, khiến thiên địa tối tăm mịt mờ lại mang nhan sắc lộng lẫy!
Trong cơn mưa, Sở Thiên Đô quỳ xuống đất, hôn lên mặt đất ướt nhẹp, cảm động tới rơi lệ.
Thánh địa đang khôi phục diện mạo thật sự của nó!
Trong đạo quán cũ nát, Hứa Ứng càng tu bổ càng nhanh, cuối cùng cũng bù đắp xong bốn chữ trên một ngàn ba trăm tiên khí, thần thức thoát khỏi trấn áp, lúc này mới thở phào một tiếng.
Thần thức của y nối liền với vùng thiên địa này, ngay khoảnh khắc thoát khỏi trấn áp, đột nhiên vùng thiên địa này như biến thành thân thể của y, đại đạo khôi phục cộng hưởng với y, cùng múa lượn với linh hồn và nguyên thần của y!
Hứa Ứng chỉ cảm thấy đủ loại cảm ngộ đạo pháp ùn ùn kéo tới, y chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nhập đạo ngộ đạo lại đơn giản dễ dàng như vậy!
Mỗi thời mỗi khắc y đều có cảm ngộ vô tận về đại đạo, cứ như lúc này thiên địa đại đạo trở nên cực kỳ thân thiện với y.
Trong nguyên thần của y, trình độ Ma đạo tăng nhanh như gió, nước lên thuyền lên, tu vi cũng tiến bộ thần tốc!
Hứa Ứng đắm chìm trong đạo âm cuồn cuộn, bồng bềnh như tiên, lúc này chỉ nghe trong đạo âm có một tiếng nói tang thương: "Thái cực phán dĩ thành càn khôn, càn vi phụ, khôn vi mẫu, triệu tạo càn khôn tổ kiệt."
Lại có một giọng nói tràn ngập đạo vận truyền tới: "Lưỡng nghi phân nhi vi âm dương, dương chúc thiên, âm chúc địa, phôi thai thiên địa nguyên thần!"
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑