Chương 713 Tiên không phải tiên, ma không phải ma 3
Tới lúc hắn rơi xuống đã là cách đó gần trăm dặm, lăn lông lốc thêm mấy dặm rồi đầu óc mới khôi phục được một chút ý thức.
“Chẳng phải Tử Y Thần Hầu sở trường về thần thông biến hóa à?”
Hắn nằm dưới đất, toàn thân đầy đạo thương, trong vết thương vẫn còn ngọn lửa đang cháy, ngơ ngơ ngác ngác, trong lòng hoang mang: “Ta theo đuổi biến hóa thần thông, chẳng lẽ hắn lại bắt đầu tìm hiểu uy lực thần thông?”
Nghĩ tới đây hắn không khỏi nghiêm nghị: “Sở Thiên Đô không hổ là kẻ địch cả đời của ta! Đánh với hắn một trận, ta thấy được nhược điểm của mình, nhưng hắn cũng thấy nhược điểm của hắn!”
Ngụy Trường Minh lảo đảo đứng dậy, cúi người với Hứa Ứng ở đằng xa: “Có kẻ địch như vậy, lo gì không tiến bộ? Sở Thiên Đô, chờ lần tiếp theo ta lại tới lĩnh giáo!”
“Còn may, vị Trường Minh công tử này là loại đối thủ chỉ cần một chiêu.”
Phía trước đám người Hồ Trác Quân, Hứa Ứng thu tay, thầm thở phào một tiếng.
Nếu Ngụy Trường Minh đỡ được chiêu vừa rồi của y, y cũng không biết chiêu tiếp theo nên dùng thần thông gì mới không khiến người khác nhận ra thật ra thần thông của y không phải Ma đạo.
Sau lưng y, Hồ Trác Quân sợ sệt nói: “A, A Ứng... không đúng! LÀ Tử Y Thần Hầu!”
Cô dốc hết dũng khí nói: “Thần Hầu, vừa rồi là lỗi của chúng ta....”
Hứa Ứng xoay người lại thở dài chán nản: “Trác Quân tỷ tỷ, chúng ta không thể trở lại như lúc trước ư?’
Hồ Trác Quân ngơ ngác nói: “Ngài là Tử Y Thần Hầu, chúng ta chỉ là luyện khí sĩ yếu đuối...”
Hứa Ứng giơ tay, ra hiệu cho cô không cần nói nữa rồi ảm đạm rời khỏi.
Hồ Trác Quân và đám luyện khí sĩ ma tộc đang định đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng Hứa Ứng đâu nữa. Đám người hồn bay phách lạc, trong lòng mất mát.
Một vị đại nhân như vậy muốn làm bằng hữu với bọn họ, không ngờ bọn họ lại bỏ lỡ.
Một lúc lâu sau, Hồ Trác Quân xốc lại tinh thần nói: “Chúng ta tiếp tục lên đường, mau chóng trở lại sư môn!”
Mọi người lên đường, đi được khoảng hơn ba trăm dặm tới một ngã ba lại thấy được một bóng dáng quen thuộc. Chỉ thấy một thiếu niên áo đen đứng tại ngã ba, ngồi xổm tại chỗ, hệt như lúc trước hắn đứng trước biển lửa vô lượng, thấy thuyền tới đón nhưng không lên thuyền.
Hứa Ứng nghe tiếng bước chân, quay đầu lại mỉm cười, gãi đầu nói: “Tại hạ Hứa Ứng, từ tiền tuyến tới đây, chưa quen với cuộc sống nơi này. Các vị đồng đạo giang hồ có thể kết bạn đồng hành được không?”
Đám người Hồ Trác Quân vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy tới
Một luyện khí sĩ ma tộc nhỏ giọng cười nói: “Tử Y Thần Hầu giả bộ không biết chúng ta, định bắt đầu lại từ đầu à?”
Hồ Trác Quân âm thầm đáp lời: “Chúng ta cũng giả bộ như không biết hắn, tránh kẻo hắn ngại ngùng. Cứ coi như lần đầu gặp mặt là được, không được gọi hắn là Thần Hầu! Nhớ chưa?”
Mọi người đi tới bên cạnh Hứa Ứng, Hồ Trác Quân cười nói: “A Ứng, nếu ngươi không biết đường, thế thì cứ đi theo chúng ta là được!”
Hứa Ứng cảm tạ.
Y vừa rời khỏi bọn Hồ Trác Quân, chạy tới đây là thấy khó xử, có hai lối rẽ, y không biết đi đường nào, đành ngoan ngoãn ở lại chờ bọn Hồ Trác Quân.
Tuy Hứa Ứng và bọn họ làm quen lại từ đầu nhưng cuối cùng vẫn không thể trở lại như trước.
Dọc đường, những luyện khí sĩ ma tộc kia đối xử với Hứa Ứng không được tự nhiên như trước, thi thoảng lại thỉnh giáo Hứa Ứng về đạo pháp thần thông.
Hứa Ứng cũng không giấu giếm, biết gì nói nấy.
Y không hề kỳ thị luyện khí sĩ ma tộc, lúc ở khu vực biên thùy của đại thế giới Nguyên Sơ, y đã thấy Ma Vực xâm lấn khiến thôn dân ở nơi đó ma hóa, biến thành luyện khí sĩ ma tộc.
Vì vậy y biết, ma tộc cũng là người, bản chất vốn không khác gì nhân tộc ở Chư Thiên Vạn Giới.
Điểm khác biệt duy nhất là Thiên đạo của Chư Thiên Vạn Giới và Ma Vực khác biệt, là đại đạo dị chủng.
Cùng là nhân tộc, vì vậy y sẵn lòng truyền thụ đạo pháp thần thông mà mình biết.
Tuy y mới tới Ma Vực chưa lâu nhưng do chuyện ở vùng đất Đạo Khải, thiên địa đại đạo của Ma Vực khôi phục, thần thức của y hòa cùng đại đạo, khiến cho đạo hạnh của y đã lên cao tới mức đại đa số mọi người không thể với đến.
Đám người vừa đi vừa trò chuyện, Hứa Ứng chứng kiến vùng trong của Ma Vực đâu đâu cũng hoang tàn, khắp nơi là dấu vết chiến tranh, có nhiều nơi thậm chí cả bầu trời cũng bị đánh nát, khí hỗn độn không ngừng trút xuống từ thời không khác, như thác nước màu xám.
Còn có một số nơi có dấu vết Tiên đạo, hào quang Tiên đạo chiếu rọi từ trong sơn cốc, ô nhiễm ra xung quanh, khiến khu vực trăm dặm gần đó biến thành cấm khu.
Có nơi lại bị thi yêu làm loạn, theo truyền thuyết đó là lúc Tiên giới thảo phạt tổ đình, tiên nhân chiến tử biến thành.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑