Chương 714 Đạo tâm quang minh 1
“Tiểu Thiên Tôn vẫn muốn dẹp yên nguy hiểm trong tổ đình, khôi phục tổ đình, nhưng ngay cả Tiểu Thiên Tôn cũng khó mà thực hiện được. Tiên giới quá cường đại.” Hồ Trác Quân thở dài.
Hứa Ứng nhìn núi sông nham nhở, trong lòng chấn động.
Y không nhờ kiếp đầu tiên mình tới đây như thế nào, nhưng y nhớ bốn ngàn năm trước mình và Từ Phúc ra biển, thông qua hải vực thần bí lẻn vào Ma Vực.
Khi đó đối với bọn họ Ma Vực chính là thế giới bị Ma đạo thống trị, tràn ngập đại đạo vặn vẹo, làm rối loạn đạo tâm người khác. Ma thần dữ tợn đáng sợ, bọn họ không thể không hiến tế tính mạng đồng bọn mới có thể tiếp tục hành trình.
Vì vậy ấn tượng Hứa Ứng về Ma Vực không được tốt, cho rằng người trong Ma Vực đạo tâm vặn vẹo.
Nhưng tới nơi đây y lại có cảm xúc khác.
Có lẽ Ma Vực không tà ác như bốn ngàn năm trước mình đã thấy, có lẽ chư thần Ma Vực không đáng sợ như vậy.
Thậm chí, có lẽ vốn không có thứ gọi là ma đạo!
“Ma đạo chỉ là cách gọi chung của đám người Chư Thiên Vạn Giới đối với đại đạo dị chủng. Dù sao mọi người cũng cảm thấy sợ hãi với những thứ mình không hiểu rõ.”
Hứa Ứng nghĩ tới đây, lại nhìn Ma Vực, trong lòng bỗng thấy thoải mái.
“Ta tu thành nguyên thần trong đại đạo mà Ma Vực xấm lấn đại thế giới Nguyên Sơ, dẫn tới Ma đạo xâm nhập nguyên thần. Có lẽ đây không phải chuyện xấu mà để ta có thể mở lòng, tiếp nhận ngoại đạo.”
Bọn họ đi tới trước một sườn đồi, phía cuối sườn đồi có vô số mảnh vỡ đại lục lơ lửng, có cái như mảnh vỡ ngôi sao, có cái lại như lục địa bị đập nát, chi chít khắp nơi.
Bọn họ đợi một mảnh lục địa trôi qua, leo lên trên đó, thuận theo lục địa bay lên phía trước.
“Rất giống thần thông của ta, Loạn Tinh Hải!” Hứa Ứng kinh ngạc nhìn không gian rộng lớn này, vô số ngôi sao tàn và mảnh vỡ lục địa lên lên xuống xuống.
“Chẳng lẽ năm xưa ta ngộ đạo đắc đạo tại đây? Chẳng lẽ Tiên giới không nói sai, ta thật sự là đại ma đầu?”
Hứa Ứng đứng trong khối lục địa này nhìn về xa xăm, chỉ thấy trong Loạn Tinh hải có cụm sao bồng bềnh, có dải lụa đỏ bồng bềnh gạt cụm sao, bảo vệ một tòa tiên mộ.
Tiên mộ chôn giữa núi sông, có một dải lụa đỏ bay ra từ tiên mộ, gạt cụm sao, hết sức tự nhiên, tạo thành một giới.
Lục địa dưới chân Hứa Ứng bay tới gần đó, chỉ thấy đại lục chứa tiên mộ chậm rãi xoay tròn, bốn phía quanh tiên mộ lóe lên ánh lửa, để lộ một tấm bia vuông vắn.
Trên tấm bia viết:
"Tam Đàn Hải Hội Đại Thần, Đại La Tiên Linh Châu Tử chi mộ."
“Đã là thần, lại là tiên?”
Hứa Ứng ngây ngẩn, vị tiên nhân mai táng trong Loạn Tinh Hải này tên là Linh Châu Tử, còn có một danh hiệu là Tam Đàn Hải Hội đại thần. Điều này cho thấy người này có hai thân phận, một là tiên, một là thần.
Nhưng sao hai thân phận này có thể xuất hiện trên cùng một người?
“Có lẽ hắn vừa là tiên nhân lại vừa có miếu thờ trên thế giới, hấp thu hương hỏa. Nhưng tiên và thần, nguyên khí và khí hương hỏa, làm sao thu xếp?”
Y cảm thấy rất khó hiểu về chuyện này, nếu có thể giải quyết vấn đề này, chẳng phải Sở Tương Tương cũng có thể tu luyện thành tiên?
Sở Tương Tương là thần linh Tương Thủy ở thế giới Nguyên Thú, cô cũng là nhân loại, cũng có khu vực Hi Di và thân thể lục bí. Nếu có thể nhận được pháp môn tu luyện của vị Tam Đàn Hải Hội đại thần, Sở Tương Tương có thể tiên thần đồng tu!
“Ngoài ra bây giờ Thiên kiếp siêu cấp rất khó vượt qua, nhưng nếu đồng tu tiên thần, có phải sẽ vượt qua được hay không?’
Hứa Ứng nghĩ tới càng nhiều điều: “Nếu tu luyện na pháp, Thiên kiếp siêu cấp có còn khó khăn không?”
Hồ Trác Quân nói: “Tam Đàn Hải Hội đại thần được chôn ở đây, trước kia từng bị người khác trộm mộ.”
Hứa Ứng nghe vậy khôi phục tinh thần khỏi suy tư, cười nói: “Ai lại gan to bằng trời như vậy?’
Hồ Trác Quân lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, chỉ nghe sư phụ nói bốn năm vạn năm trước có kẻ gan to bằng trời định xâm nhập nơi này, đánh cắp bảo vật trong tiên mộ, kết quả bị tiên khí trấn thủ tiên mộ truy sát. Nghe nói tam đại tiên khí phát động, đuổi giết kẻ trộm mộ từ Ma Vực tới tận Chư Thiên Vạn Giới, lại giết từ Chư Thiên Vạn Giới ngược trở lại!’
Hứa Ứng nhìn dải lụa đỏ, trong lòng khao khát, cười nói: “Tiên khí đặt ở đó, ta chứng kiến cũng cảm giác động tâm. Chẳng trách có kẻ nảy sinh ý đồ với tiên mộ.”
Y vừa dứt lời, đột nhiên dải lụa đỏ bảo vệ tiên mộ lay động như làn khói, xoẹt một tiếng đã tới trước mặt đám người Hứa Ứng, lúc trái lúc phải, lúc trước lúc sau, như đang quan sát bọn họ.
Thân thể mọi người cứng đờ, không dám động đậy.
Hồ Trác Quân cực kỳ căng thẳng nói: “Mọi người đừng cử động! Tam Đàn Hải Hội đại thần hiểu rõ thiện ác, biết phân biệt người ngay kẻ tà, sẽ không ra tay với người trung lương như chúng ta đâu.”