← Quay lại trang sách

Chương 752 Thiên Tôn 2

Bây giờ Hứa Ứng mở Thiên Khư ra, những pháp bảo kia như tù nhân bị giam giữ hơn bốn vạn năm, hết hạn tù vui vẻ được phóng thích, hoan hỉ lao ra ngoài, không buồn quan tâm tới hắn, chỉ muốn trở lại địa điểm ban đầu của mình.

“Tiểu Thiên Tôn đã nói đây là cơ hội duy nhất để chúng ta thoát thân!”

Hứa Ứng giơ tay nắm lấy Tiểu Thiên Tôn, thân hình múa lượn, lao vun vút xuyên qua từng món pháp bảo, tìm kiếm bảo vật có thể mang mình trốn thoát.

Thương Nguyệt Chân Nhân ngây người, lại lập tức vui mừng, chộp về phía đống tiên khí kia.

“Từng nghe có tên đại ma đầu thu thập bảo vật trong thiên hạ, thăm dò cấm địa thần bí, giấu những bảo vật kia gần Tham Đạo đài, không ngờ lại là thật!”

Bàn tay của hắn còn chưa tiếp cận, lại thấy tiên khí bộc phát uy lực.

Không phải chỉ một món tiên khí bộc phát uy lực mà là mấy chục món tiên khí cùng nhau bộc phát uy lực, lao thẳng về phía hắn!

Thương Nguyệt Chân Nhân biến sắc, vội vàng xoay người tránh né, nhưng số lượng tiên khí quá nhiều, hắn muốn tránh cũng không kịp, đành tế tám món pháp bảo của mình lên, tạm thời ngăn cản.

Ngay khoảnh khắc sau, chuông nứt, trống thủng, đàn đứt dây, Thương Nguyệt Chân Nhân người phun máu, ngã bay ra.

Thân hình của hắn chao đảo trong không trung, cuối cùng cũng ổn định được cơ thể, lại thấy Hứa Ứng mang theo Tiểu Thiên Tôn đi xuyên qua dòng lũ tiên khí kia.

“Bọn họ không trốn thoát được đâu!” Thương Nguyệt Chân Nhân cố nén khí huyết sôi trào trong người, lập tức lao xuống phía dưới.

Trong dòng lũ tiên khí, dưới chân Hứa Ứng đột nhiên trượt một cái, giẫm lên một khối lửa, trong ngọn lủa là một cái bánh xe, Hứa Ứng giẫm một chân lên là thấy tốc độ đột nhiên tăng vọt!

Bánh xe kia tóe lửa, chở hắn bay vù vù về phía trước, một bánh xe lửa khác lọt vào tầm mắt, Hứa Ứng không cần nghĩ ngợi giơ cái chân còn lại giẫm lên.

Hai bánh xe lửa rơi vào chân, gió lửa bùng lên, viu một tiếng, thân hình Hứa Ứng hóa thành một luồng sáng lướt qua từng món tiên khí, bay thẳng tới!

Thương Nguyệt Chân Nhân ngơ ngác nhìn theo hướng Tiểu Thiên Tôn, trong lòng mừng rỡ: “Lại tự chui vào rọ....’

“Đùng~”

Luồng sáng bay ào ào đến, cõng Tiểu Thiên Tôn lên ngay trước mặt hắn rồi bay vù vù đi.

Thương Nguyệt Chân Nhân nổi giận, phi thân tới, đuổi theo luồng sáng kia. Dù sao hắn cũng là cường giả tổ đình gần với Tiểu Thiên Tôn và Viêm Chân Quân, tốc độ cũng cực nhanh, nhưng khoảng cách với luồng sáng kia lại càng lúc càng xa.

Thương Nguyệt Chân Nhân vừa tức vừa vội vàng, nguyên thần tăng tốc truy đuổi tới, có điều vẫn càng ngày càng xa. Cuối cùng Hứa Ứng cõng Tiểu Thiên Tôn biến mất trong tầm mắt hắn.

“Hay cho một tên Sở Thiên Đô!”

Thương Nguyệt Chân Nhân kêu lên một tiếng đau đớn, trong lòng dâng lên nỗi phẫn uất khó tả, cắn răng nói: “Vốn là công lao của ta, giờ ta lại không thể không nhường công lao này cho người khác! Nếu không Tiểu Thiên Tôn mà chữa được thương thế thì ta chết chắc rồi!”

Hắn nhìn bốn phía xung quanh, trên bầu trời tổ đình, từng luồng sáng từ bốn phương tám hướng bay lại, lưu lại từng luồng hào quang hoa mỹ.

Bầu trời tổ đình bỗng trở nên khác với lúc trước.

Thương Nguyệt Chân Nhân lách mình bỏ đi.

Không bao lâu sau, thuyền hoa của Sở Thiên Đô bay qua nơi này. Sở Thiên Đô và Hồ Trác Quân đứng trên thuyền ngẩng đầu nhìn bầu trời, lộ vẻ kinh ngạc.

Thiếu nữ ma tộc giơ tay định nắm lấy một dải hào quang chảy qua thuyền hoa. Sở Thiên Đô vội vàng đè tay cô xuống nói: “Coi chừng! Hào quang này là do bảo vật Tiên đạo lưu lại, cẩn thận kẻo bị thương!”

Hồ Trác Quân vội vàng rụt tay về.

Thuyền hoa lái về phía Tham Đạo đài, chậm rãi hạ xuống.

Sở Thiên Đô quan sát bốn phía, chỉ thấy xác chết vương vãi khắp nơi, cả bầu trời và dãy núi gần đó đều có hào quang năm màu chưa tan đi. Hồ Trác Quân còn thấy rất nhiều mảnh vỡ tiên kiếm.

Hai người tới Tham Đạo đài, trên Tham Đạo đài đầy vết máu.

Còn có một cánh cửa cổ xưa mở rộng, để lộ thế giới thâm thúy bên trong, đó chính là mảnh vỡ của thiên địa, Thiên Khư.

“Rốt cuộc nơi này có chuyện gì xảy ra? Sư phụ còn sống hay đã chết?”

Trong lòng Sở Thiên Đô thoáng chút bất an, vết máu trên Tham Đạo đài khiến hắn có cảm giác quen thuộc, là máu của Tiểu Thiên Tôn.

Từ khi Tiểu Thiên Tôn được tôn là Tiểu Thiên Tôn tới giờ, hắn chưa bao giờ bị thương, còn bây giờ hắn lại chảy nhiều máu như vậy.

“Sư phụ, rốt cuộc người đang ở đâu?’

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Loạn Tinh Hải.

Cặp bánh xe lửa dưới chân Hứa Ứng nổi lên phong hỏa, bay vun vút đi, xuyên qua từng tinh thể khổng lồ, lướt thẳng tới tiên mộ trong Loạn Tinh Hải.

Trong Loạn Tinh Hải có một ngôi mộ của Tam Đàn Hải Hội Đại Thần, hai bánh xe mà Hứa Ứng đang đạp chân lên lao thẳng tới nơi đó.

"Hỏng bét!"

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑