← Quay lại trang sách

Chương 751 Thiên Tôn 1

Ánh mắt Thương Nguyệt Chân Nhân nhìn chằm chằm vào Tiểu Thiên Tôn, quan sát thần thái của hắn, cười nói: “Tiểu Thiên Tôn, ngươi nên tìm đại phu đi. Ta lo ngươi chảy nhiều máu như vậy thì mất mạng lúc nào chẳng biết được đâu. Ta quen một vị đại phu tên là Ngọc Thủ Ma Y, giỏi nhất là chặt đầu người, tháo đầu ngươi xuống sửa sang lại, không chừng tai mắt mũi miệng của ngươi sẽ không chảy máu nữa.’

Hắn khẽ nhíu mày, Tiểu Thiên Tôn chảy máu đầm đìa nhưng thân thể lại như không phải của mình, hoàn toàn không có vẻ gì là khó chịu!

Trong miệng Tiểu Thiên Tôn vẫn chảy máu ồ ạt, nói năng cũng không nhanh nhẹn như ngày thường, cười nói: “Được, ta nhất định phải làm quen với vị Ngọc Thủ Ma Y này một phen. Trước khi hắn chữa cho ta, ta cũng phải vặn đầu của ngươi xuống để hắn sửa một phen.”

Thương Nguyệt Chân Nhân khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ quái: “Ngày thường Tiểu Thiên Tôn ăn nói ý tứ, sao hôm nay lại đùa bỡn với ta? Có vẻ không giống hắn lắm...’

Trong lòng hắn máy động, cười nói: “Thiên Tôn, gần đây ta phổ được một bộ Thiên Ma Bát âm, muốn mời ngươi chỉ điểm.’

Hứa Ứng cười ha hả: “Thương Nguyệt, ngươi đúng là không có tiền đồ! Thần thông là thần thông, đi đường đường chính chính đoạt mạng kẻ khác, ngươi lại chơi cái gì mà âm luật nhập đạo, ra vẻ phong nhã, thật ra chẳng chịu nổi một đòn, là ngộ nhập Ma đạo mà thôi! Ngươi cũng chỉ có thể xưng hùng trong tổ đình lụi bại này thôi, ra ngoài Chư Thiên Vạn Giới chạy một vòng khéo bị người ta đánh chết từ lâu rồi! Ngươi cứ tấu thử đi, xem xem ra có bị Thiên Ma Bát âm của ngươi rung chuyển chút nào không?’

Thương Nguyệt Chân Nhân sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đột nhiên cắn răng, nguyên thần tám tay tế tám món nhạc khí lên, tỳ bà sanh tiêu, đàn trống tranh khánh, mỗi món tự tấu nhạc!

Đạo thương trong cơ thể Tiểu Thiên Tôn càng thêm nghiêm trọng, các loại đạo tượng rối loạn, máu tươi chảy ra ồ Đại Thương qua tai mắt mũi miệng, ngược gió bay ba trượng, thuận gió bay mười trượng!

“Chỉ thế mà thôi!” Tiểu Thiên Tôn cười ha hả, máu bắn ra khỏi miệng như cột nước.

Hứa Ứng thầm nôn nóng: “Thương Nguyệt Chân Nhân có mù lòa thì giờ cũng thấy không ổn. Thiên Khư, Thiên Khư, rốt cuộc ngươi ở đang ở đâu... tìm thấy rồi!”

Y mừng thầm trong lòng, cuối cùng cũng tìm được một cánh cửa giấu trong tầng tầng lớp lớp hư không, có lẽ sau cửa chính là Thiên Khư.

Hứa Ứng không cần nghĩ ngợi, thò tay ra thử đẩy cửa.

“Rắc rắc rắc...” Cánh cửa từ từ mở ra, tiên quang lấp lóe tuôn trào từ trong cửa!

Cùng lúc đó gương mặt Thương Nguyệt Chân Nhân lộ vẻ hung ác, hắng giọng nói: “Thằng nhãi thối tha kia, ngươi lừa ta! Ngươi không phải Tiểu Thiên Tôn!”

Dù sao Thương Nguyệt Chân Nhân cũng là cao thủ đứng thứ ba trong tổ đình, tầm mắt kiến thức cực cao, kinh nghiệm phong phú, cho dù kinh hãi trước dư uy của Tiểu Thiên Tôn nhưng lập tức phát hiện có chỗ bất hợp lý.

Làm gì có chuyện vừa phun máu lại vừa trò chuyện vui vẻ?

Hắn lập tức hiểu ra, chắc chắn thương thế của Tiểu Thiên Tôn đã bộc phát, hôn mê bất tỉnh. Thực ra kẻ đang khống chế thân thể Tiểu Thiên Tôn không phải ai khác mà chính là Tử Y Thần Hầu ngồi trên Tham Đạo đài giả vờ lĩnh ngộ thiên địa đại đạo!

Hắn đang định giết tới trước mặt, diệt trừ cả Tiểu Thiên Tôn và Tử Y Thần Hầu Sở Thiên Đô thì đột nhiên tiên quang chiếu rọi phía trước Tham Đạo đài, một cánh cửa lớn cao khoảng mười bảy mười tám trượng khẽ hé mở.

Tiên quang dào dạt tuôn trào từ trong cánh cửa, tiên âm vang vọng, Tiên đạo chấn động, từng món tiên khí từ thời đại cổ xưa bay ra từ trong cánh cửa, như ngựa hoang mất cương, như rợn rừng phá phách, xé gió bay ra phía ngoài!

Những tiên khí kia mang hình thái khác nhau, từ thập bát ban binh khí phủ tỏa câu xiên, tới cầm kỳ thư họa, các loại tiên binh dị chủng, lại thêm đình đài lầu các, chung cổ khánh, rồi cờ phiên tràng, cái gì cũng có, ồ ạt tuôn ra phía ngoài!

Những tiên khí kia vừa vui vẻ lao ra vừa bộc phát từng đợt tiên uy, lực xung kích khiến thân hình Hứa Ứng và Tiểu Thiên Tôn chao đảo không ngừng, không khống chế được mình bay lên khỏi Tham Đạo đài.

Ngọc Thanh nguyên thần của Hứa Ứng khống chế thân thể Tiểu Thiên Tôn xuyên thẳng qua rất nhiều tiên khí, hai người bị đâm tới mức lăn lộn vài vòng, khó mà giữ thân hình của mình được ổn định.

Nói tới cũng lạ, hắn cảm thấy mình từng tế luyện những pháp bảo này!

Những pháp bảo này đều có dấu ấn của hắn!

Nhưng dấu ấn trên đó đã cực kỳ bạc nhược, như có như không.

Nhiều pháp bảo như vậy đều là pháp bảo có chủ, pháp bảo thông linh, hoàn hoàn toàn không muốn bị y khống chế, cho dù y đã lưu lại dấu ấn trên những pháp bảo này.

Y giam giữ nhiều pháp bảo như vậy trong trong Thiên Khư, vừa tìm kiếm đường ra, vừa xóa bỏ dấu ấn mà y lưu lại.