Chương 811 Trùng tai 2
Ngọn lửa mà Nạp Lan Đô và tiên nhân tồn tưởng chính là đạo tượng, lại thêm phù văn Tiên đạo và truyền từ Đệ Cửu Tiên Vương, uy lực cực mạnh.
Nhưng đối diện với đám tiên trùng này lại không có tác dụng gì, mà còn là chất dinh dưỡng để đám côn trùng này sinh sôi phân liệt!
Nạp Lan Đô sắc mặt nghiêm nghị, vội vàng đổi môn thần thông khác. Hắn vung tay ra, từ trong Tiên Đạo Dao Trì có ngàn vạn luồng kiếm khí bay ra, mỗi thanh kiếm đều rất nhỏ, chỉ dài hai tấc, như hàng loạt mũi châm bạc, chi chít khắp nơi, bay về phía bầy tiên trùng.
Kiếm khí đánh lên người đám tiên trùng, phát ra tiếng kêu leng keng, ngay khoảnh khắc sau lại thấy đám tiên trùng ôm lấy kiếm khí gặm nhấm, chỉ trong chớp mắt bầy tiên trùng đã nhiều hơn vài phần.
Nạp Lan Đô da đầu tê dại, phi thăng lên, nhảy vào trong Dao Trì.
Nước Dao Trì xoay tròn, tạo thành từng con thủy long xung quanh hắn, bay lượn trên dưới.
Bầy trùng đánh tới, bị thủy long lấp lánh tiên quang gạt ra. Nạp Lan Đô thở phào một tiếng, nhưng trong lòng lập tức giật thót, chỉ thấy bầy tiên trùng kia gặm luôn cả thủy long tiên quang kia.
“Rốt cuộc đám côn trùng này là cái quái gì?” Hắn chỉ cảm thấy tuyệt ovngj.
Tiên trùng còn gặm cả bảo vật Tiên Vương Tiên Đạo Dao Trì, nhưng cắn mấy cái lại phát hiện không gặm được cho nên quay sang ăn tiên quang thủy long, hiển nhiên Nạp Lan Đô trong lồng thủy long này càng ngon miệng.
Nạp Lan Đô dốc hết sức duy trì thủy long, tạo thành bầy rồng bảo vệ quanh người. Nhưng cứ làm vậy hắn cũng không cố được bao lâu, đợi tới lức pháp lực của hắn hao sạch, lồng thủy long vỡ nát, hắn cũng bị bầy tiên trùng chen chúc bao phủ!
Hắn nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy thiên hạ xung quanh đã đại loạn.
Đám cường giả Hoa gia nghênh chiến bầy tiên trùng, hoàn toàn không ngăn cản nổi, thi triển thần thông còn chưa phát huy được uy lực đã bị gặm sạch sẽ, tế ra pháp bảo còn chưa đả thương được bầy tiên trùng chút nào đã bị gặm tới mức không còn một mảnh!
Bầy tiên trùng nhào lên người bọn họ, nguyên thần lập tức thủng trăm ngàn lỗ, biến thành cái sàng.
Bầy tiên trùng chui vào người bọn họ, ban đầu còn nhìn ra người sống, nhưng vài khắc sau khu vực Hi Di đã bị ăn sạch, từng cảnh giới bị gặm hoàn toàn!
Bọn họ vẫn còn sống, vẫn cảm giác được trong cơ thể mình có thứ gì đang gặm nhấp, cả Tam Muội chân hỏa lẫn Tam Muội thần thủy đều không thể giết chết, chỉ có thể hứng chịu tra tấn.
Nhưng cũng may, chết cũng rất nhanh.
Nạp Lan Đô nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy đám cường giả Hoa gia nhanh chóng biến thành từng tấm da người, vẫn mặc nguyên y phục, bay từ trên không trung xuống.
Da người mỏng tanh xao động, bên trong có vô số cái bóng nhỏ bé không gì sánh được bò qua bò lại, chẳng bao lâu sau cả lớp da cũng bị ăn sạch, y phục cũng không bỏ sót.
Bầy tiên trùng như làn sương mù bay ra, lao về phía mục tiêu tiếp theo.
Trên bầu trời, từng bóng người điên cuồng chạy trốn, chẳng bao lâu sau đã bị bầy tiên trùng như làn sương khói đuổi kịp, từng người ra sức giãy dụa trên không trung, quệt tới quệt lui lên thân thể, thậm chí có người đốt cả tiên hỏa lên mình.
Nhưng kết cục của bọn họ chỉ có một, bị bầy tiên trùng ăn sạch!
Nạp Lan Đô kinh hãi, chỉ thấy còn tiên thi đang tấn công bầy tiên trùng, đó là thi thể của Tiên Vương, cường đại không gì sánh được, vô số tiên trùng lao vào đám tiên thi Tiên Vương này gặm lấy gặm để, nhưng không thể cắn được.
Tiên Vương cho dù đã chết nhưng tiên thi không chút kẽ hở, đám côn trùng này không thể gặm nổi.
Nạp Lan Đô thấy vậy trong lòng bỗng dâng lên hi vọng: “Tiên thi Tiên Vương có thể bảo toàn bản thân, thế thì ta vẫn còn đường sống. Đám người Hoa gia mượn tiên thi Tiên Vương thi triển thần thông, không khéo có thể giết chết đám côn trùng này...’
Hắn mới nghĩ đến đây lại thấy vô số tiên trùng bay qua tai mắt mũi miệng của tiên thi Tiên Vương. Tiên thi Tiên Vương kia phát động đạo pháp thần thông, ra tay với đám tiên trùng khác, định tiêu diệt bầy tiên trùng này.
Đúng là có không ít tiên trùng chết trong tay nó, nhưng chẳng bao lâu sau thân thể nó đã hóa thành trống rỗng, bị bầy tiên trùng ăn sạch bên trong!
Một lúc lâu sau, tiên thi Tiên Vương chỉ còn lại một cái túi da không cách nào gặm nát cùng với một bộ xương trắng trong túi, ngoài ra không còn lại bất cứ thứ gì!
Bầy tiên trùng lưu luyến không thôi, mài răng trên xương trắng, mài tới mức ánh lửa văng tung tóe rồi mới chịu vỗ cánh bay ra, chui qua tai mắt mũi miệng của túi da Tiên Vương rồi lao về phía mục tiêu kế tiếp.
Nạp Lan Đô trong lòng lạnh buốt: “Rốt cuộc đây là thứ quái vật gì...”
Bầy tiên trùng lục thân bất nhận, còn có một số tiên trùng lao về phía Ngoan Thất, quả chuông, Hoa Thác Ảnh và Cô Xạ Tiên Tử đang hôn mê.