← Quay lại trang sách

Chương 810 Trùng tai 1

Hắn nhìn về phía Thần bà, lại thấy người phụ nữ trung niên này vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng không khỏi máy động. Hắn lập tức nhớ lại trong những trận chiến của Bồng Lai, rất ít khi thấy Thần bà xuất thủ, chỉ khi nào có người sắp mất mạng mới ra tay cứu viện, nhưng sau đó lập tức ngừng tay.

“Sư phụ bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ có thể gặp dữ hóa lành thật à?” Viên Thiên Cương thầm nghĩ.

Trên không trung Bồng Lai tiên sơn, cuối cùng Nạp Lan Đô cũng đánh trọng thương Cô Xạ Tiên Tử, trong lòng vui vẻ: “Bắt giữ nữ nhân này xong, ta có thể trả Tiên Đạo Dao Trì cho sư phụ, để người hàng phục địch nhân!”

Cô Xạ Tiên Tử ngã xuống dưới, trong lòng nguội lạnh: “Ta đã cố gắng hết sức...”

Đúng lúc này, một cái đuôi khổng lồ bay tới đón lấy cô, trên trời yêu vân ngùn ngụt, mây mù lan tỏa, một con rắn cực lớn thò đầu xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn Nạp Lan Đô.

“Ngài chuông, Thảo gia, mau nhìn kìa! Đây chẳng phải thằng nhãi bị A Ứng tóm cổ uy hiếp Đệ Cửu Tiên Vương à?” Con rắn kia miệng nói tiếng người, có vẻ rất hưng phấn.

Mây mù tách ra, lại có một quả chuông bay tới, trong chuông vang lên tiếng người: “Đúng là hắn rồi! Ta còn nhớ A Ứng tóm cổ hắn, Đệ Cửu Tiên Vương không dám hạ thủ giết người!”

Nạp Lan Đô trong lòng thấp thỏm, cười ha hả nói: “Hóa ra là các ngươi. Nếu là Hứa Ứng ta còn phải sợ ba phần, nhưng các ngươi chỉ là thú cưỡi với pháp bảo bên cạnh A Ứng, sao ta phải sợ?”

Con rắn lớn cười nói: “Ngươi lợi hại, đương nhiên chúng ta không phải đối thủ. Nhưng cũng may chúng ta tìm một đối thủ cho ngươi. Thảo gia, mời ra tay.”

Nạp Lan Đô thầm nghĩ: “Thảo gia là cái gì? Thảo...”

Hắn trợn tròn mắt, chỉ thấy mây mù lại mở rộng, một thiếu nữ mặc đồ cung đình chậm rãi đi tới, chính là Hoa Thác Ảnh của Quỷ Khư Hoa gia. Hoa Thác Ảnh mỉm cười với hắn: “A ba.”

Nạp Lan Đô trong lòng kinh hãi, đúng là hắn và Hoa Thác Ảnh có một chút chênh lệch, tuy không lớn nhưng dù sao chênh lệch vẫn là chênh lệch.

Nhưng Ngoan Thất và quả chuông đều khá căng thẳng, trong lòng bọn họ đều hiểu Thảo gia là loại cỏ gì. Nếu Thảo gia khống chế Hoa Thác Ảnh đọ sức với Nạp Lan Đô, chỉ hai ba chiêu thôi là bại trận.

Nhưng cho dù đổi lại là Hoa Thác Ảnh đấu với Nạp Lan Đô, chỉ e vẫn không địch nổi. Hoa Thác Ảnh không có Thập Nhị Trọng Lâu, bản thân lại đang trọng thương, chắc chắn lần này không phải đối thủ của Nạp Lan Đô.

“Lát nữa cùng lao tới, đánh không lại thì thả Trùng gia ra ngoài ăn thịt!”

Ngoan Thất và quả chuông tâm ý tương thông, đột nhiên tiếng chuông chấn động, Ngoan Thất há to miệng, một chuông một rắn lập tức ra tay, trực tiếp thi triển đạo tràng Thiên đạo trấn áp xuống, định chế ngự Nạp Lan Đô.

Nạp Lan Đô đang đề phòng Hoa Thác Ảnh, hoàn toàn không ngờ người ra tay trước lại là bọn họ, lập tức bị hai lớp đạo tràng Thiên đạo chế ngự.

Hắn ứng biến cũng cực kỳ nhanh chóng, không nói năng gì phát động Tiên Đạo Dao Trì, phá vỡ đạo tràng Thiên đạo của quả chuông và Ngoan Thất. Nhưng lại thấy bóng người lóe lên,hiện tại đã lao tới trước mặt hắn, giơ đầu gối hung hăng huých vào giữa háng hắn.

Nạp Lan Đô chảy cả nước mắt, quả chuông cạch một tiếng đập vào gáy hắn.

Nguyên thần của Nạp Lan Đô bị quả chuông gõ ra ngoài thân thể, quả chuông đang định oanh kích lần nữa, chấn vỡ nguyên thần, đột nhiên trong Tiên Đạo Dao Trì có tiên quang xao động, đâng lên như cuồng bạo.

Quả chuông kinh ngạc nói: “Thả Trùng gia, mau thả ra!”

Ngoan Thất giật nảy mình: “Ta không trấn áp được Trùng gia, thả xong không thu lại được.!”

Quả chuông đã bị pháp lực bành trướng của Nạp Lan Đô trấn áp, nghiêm nghị nói: “Thả ra!”

Ngoan Thất há miệng phun một cái, tiên trùng bay khỏi lồng giam, phù văn bốn chữ giải khai tầng tầng, tiên trùng đang nằm trong lồng giam gặm nhấm phong ấn lập tức giật mình đứng dậy, đột nhiên vỗ cánh một cái, chỉ trong chớp mắt đã chia thành mấy vạn con công trùng, vỗ cánh ong ong, lao khắp bốn phương tám hướng!

Tiên trùng bay khắp trời đất, chẳng những lao về phía đám người Nạp Lan Đô, thậm chí quả chuông, Hoa Thác Ảnh và Ngoan Thất cũng trong danh sách đồ ăn của chúng.

Đám người Nạp Lan Đô thấy côn trùng này lao tới hung ác như vậy nhưng vẫn không hề hoang mang, thi triển thần thông, phóng tiên hỏa đầy trời, đốt lên bầy trùng.

Lửa đốt côn trùng là đơn giản nhất, dùng tiên hỏa phá giải pháp bảo loại cổ trùng, là bốc thuốc đúng bệnh.

Nhưng tiên hỏa bay ra, sau khi gặp phải bầy trùng, chẳng những chúng không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều, còn tiên hỏa nhanh chóng co lại.

Đám tiên phù kia thậm chí ăn được cả lửa, sau khi hấp thu năng lượng trong tiên hỏa, rung người một cái, một chia thành hai, tiếp tục gặm nhấp tiên hỏa.