← Quay lại trang sách

Chương 817 Cắt đi mọc lại 1

Đó mới là chân thân của Luân Hồi Huyền Nữ.

Giọng nói của Nữ Đế như có một sức mạnh kỳ dị, cái bóng khủng khiếp kia nhanh chóng lui lại, Ngũ Tuyệt Tiên Vương và Đệ Cửu Tiên Vương cũng thừa cơ trở về Quỷ Khư.

Đám người Huyền Nhai Tử thở phào một tiếng, trong lúc bất tri bất giác bọn họ đã đổ mồ hôi đầm đìa, còn mệt mỏi hơn quyết chiến sinh tử với hai đại Tiên Vương.

Cái bóng khủng khiếp kia khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ áp lực, nó quá mạnh, thậm chí có cảm giác vượt qua cả Tiên Vương.

“Tiểu Thiên Tôn, ngươi đoạt lấy Quỷ Khư, để hai đại Tiên Vương bán mạng cho mình, người xem có được không.” Ngũ Liễu đạo nhân nói.

Đám người Linh gia tứ hung sắc mặt nghiêm nghị, dồn dập gật đầu.

Tiểu Thiên Tôn chần chờ trong phút chốc rồi bất đắc dĩ gật đầu nói: “Các vị thúc phụ, sư phụ ta trọng thương ngã gục, ngay ở bên dưới. Các vị thúc phụ không tới xem thử à?”

ánh mắt Phan Ma thần lóe lên vẻ hưng phấn, nhảy cẫng lên: “Có chết không?”

“Sẽ không chết!”

Ngũ Liễu đạo nhân ngoắc tay, đòn gánh bay tới, Ngũ Liễu đạo nhân cắm kiếm vào đòn gánh, lười biếng nói: “Ta từng lẻn vào thế giới Nguyên Thú gặp hắn, cho dù bị giết thì chân linh bất diệt của hắn cũng trùng sinh.”

Huyền Nhai Tử gật nhẹ đầu, thở dài nói: “Đúng vậy.”

Linh gia tứ hung vác binh khí lên bỏ đi, dồn dập cười lạnh nói: “Chúng ta cũng tới xem rồi, hắn không chết được.”

Phan Ma thần cạn hứng thú, khoác Hỗn Thiên bảo tán lên gáy, hai tay đặt vắt qua ô, đứng dậy bỏ đi, cười nói: “Nếu không chết thì tới xem làm chó gì. Đợi ký ức kiếp đầu của hắn thức tỉnh, chúng ta lại tới giết hắn!”

Tiểu Thiên Tôn nhíu mày, trong lòng thầm nhủ: “Xem ra tạm thời còn chưa thể hóa giải oán hận của bọn họ đối với sư phụ.”

Tàn tích Tử Vi, trong Hỗn Nguyên cung.

Huyền Vũ Thần Quy lẳng lặng nằm dưới đất, an dưỡng thương thế. Trên lưng nó, Bồng Lai tiên sơn lơ lửng trên không trung, phải dùng xiềng xích buộc lại mới không bay lên bầu trời.

Trong Thiên Vương điện, giọng nói của Ngoan Thất vang lên, có vẻ nịnh bợ: “Ngươi tỉnh rồi à? Ngươi biến thành nữ nhân rồi.”

Nạp Lan Đô mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe câu này là giật bắn mình.

Lúc này tiếng chuông lại vang lên: “Thất gia, mau lại đây! A Ứng tỉnh rồi!”

Nạp Lan Đô đột nhiên đứng dậy kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đau buốt, nhất là vị trí nào đó lại càng đau đớn hơn nữa.

Hắn nhớ loáng thoáng mình đứng trong Tiên Đạo Dao Trì, dốc hết sức điều động lực lượng Dao Trì đối phó với bầy tiên trùng vô biên vô tận. Ngay lúc dầu cạn đèn tắt không cách nào ngăn cản, đột nhiên tất cả tiên trùng biến mất không còn tăm hơi. Hắn vừa bình tĩnh lại thì thấy thiếu nữ Hoa gia kia kêu a ba a ba lao tới.

Sau đó là cảm giác đau đớn bằng chết, khiến hắn ngất xỉu.

Nạp Lan Đô trong lòng run rẩy, cánh tay lẩy bẩy lặng lẽ vén quần áo lên nhìn xuống dưới, phát ra tiếng kêu chói tai rồi thiếu chút nữa ngất xỉu.

Hắn run rẩy xuống khỏi giường bệnh, tập tễnh bước ra ngoài phòng, chỉ cảm thấy ánh nắng tươi sáng nhưng không có bất cứ cảm giác ấm áp gì, cơn gió dịu dàng nhưng lại mất mát.

Rất nhiều tiên nhân Bồng Lai đang tu sửa cung điện, tu bổ lại cột hoa biểu. Bồng Lai gặp chiến hỏa, khắp nơi hoàng tàng, nhưng ngay cả đám tiên thi kia cũng không gây thiệt hại lớn bằng trùng tai.

Hắn bước ra, ánh nắng chiếu trên đỉnh đầu bỗng khiến hắn hoa mắt choáng váng, đờ đẫn một hồi lâu rồi tâm cảnh mới bình phục, thầm nghĩ: “Chút thương tổn đó chỉ là ngoài da thôi, không sao cả, tìm ai tinh thông lục bí là có thể chữa trị. Con rắn giao thủ với ta sau lưng có sáu động thiên, chắc có thể chữa trị thân thể tàn tật của ta. Nhưng hắn hận ta nên mới không cứu.”

Ngoan Thất và quả chuông thả tiên trùng ra, thiếu chút nữa gây tai kiếp diệt thế.

Nạp Lan Đô cũng coi là căn nguyên của trận trùng tai này, Ngoan Thất và quả chuông thả tiên trùng ra để đối phó hắn, cho nên Ngoan Thất mới giả vờ giả vịt nói với hắn, ngươi đã là nữ nhân.

Đột nhiên Nạp Lan Đô liếc mắt thấy thiếu nữ Hoa gia Hoa Thác Ảnh đang ở cách đó không xa, trong lòng sợ hãi, hắn vẫn nhớ chính thiếu nữ Hoa gia này đã đánh mình thành ra như vậy.

Hoa Thác Ảnh thấy hắn, ánh mắt sáng bừng lên, vội vàng chạy tới.

Nạp Lan Đô muốn tránh khỏi cô nàng, nhưng hai chân bất tiện, đi không nhanh, chẳng bao lâu sau đã bị cô nàng đuổi kịp.

Lúc đó Hoa Thác Ảnh bị cỏ mộ phần khống chế, nguyên thần cũng không thể làm theo ý mình, hiển nhiên không nhớ được chuyện đã xảy ra, đi tới bên cạnh Nạp Lan Đô nói nhỏ: “Nạp Lan thế huynh...”

“Ngươi đừng có qua đây!” Nạp Lan Đô hoảng sợ nói.