Chương 818 Cắt đi mọc lại 2
Hoa Thác Ảnh kinh ngạc, vội vàng nói: “Bây giờ Quỷ Khư chiến bại, chúng ta đều biến thành tù nhân, nên hợp tác chân thành để chạy trốn khỏi nơi này...”
Nạp Lan Đô nức nở nói: “Ngươi đứng xa ra, đừng có tới gần ta!”
Hoa Thác Ảnh kinh ngạc, cố nhẫn nhịn nói: “Dao Trì của ngươi bị người ta lấy đi rồi, Thập Nhị Trọng Lâu của cha ta cũng bị cướp mất, trước mắt chúng ta còn một cơ hội lập công chuộc tội. Đó là đoạt lại Dao Trì và Thập Nhị Trọng Lâu, lúc về Quỷ Khư còn không đến mức bị phạt...”
Nạp Lan Đô kích động tới mức ngất xỉu.
Hoa Thác Ảnh thấy vậy chẳng hiểu gì cả, thầm nghĩ: “Sao vị thế huynh này thấy ta mà lại sợ hãi như vậy? Ta có ăn thịt người đâu?’
Trận chiến ba ngày trước, Ngũ Tuyệt Tiên Vương trọng thương, Thập Nhị Trọng Lâu mất khống chế bị Hỗn Thiên bảo tán của Phan Ma thần đoạt mất.
Nạp Lan Đô thất thủ, Tiên Đạo Dao Trì cũng bị cỏ mộ phần cướp lấy. Bây giờ Hứa Ứng đã tỉnh lại, rất nhiều người chạy tới Hỗn Nguyên cung thăm hỏi Hứa Ứng, ngược lại cho Hoa Thác Ảnh cơ hội trộm lấy bảo vật bỏ trốn.
Hoa Thác Ảnh thấy Nạp Lan Đô không tác dụng gì bèn không để ý tới hắn nữa, thầm nghĩ: “Ta tự đi trộm vậy, lấy cả Thập Nhị Trọng Lâu và Dao Trì về tay. Có hai món bảo vật này thì về Quỷ Khư làm gì? Tùy tiện tìm một chư thiên, bản thân làm tiên làm tổ chẳng sung sướng hơn sao?”
Hai món bảo vật này đặt trong Di Đà tự, Hoa Thác Ảnh thấy tiên nhân Bồng Lai đều đang bận rộn, thế là lén lút lẻn vào Di Đà tự, quả nhiên thấy Thập Nhị Trọng Lâu lấp lánh ánh sáng, đạo liên Tiên đạo lưu chuyển xung quanh, không ngừng uốn lượn.
Dao Trì kia cũng tỏa tiên quang tới tận mây xanh, đón lấy tiên lộ, trong ao cá chép hóa rồng, hoa sen là tòa, hạt sen là châu, bay bổng trên không trung, thụy khí mờ ảo rủ xuống.
Xung quanh không ai canh gác, chỉ có một đám tiên thảo đang hít thở cạnh Dao Trì.
Đám tiên thảo này ngồi kết già như người, hít thở cũng có đủ loại dị thượng.
Hoa Thác Ảnh nhìn vào, chỉ thấy trong đó còn có một cọng tiên thảo màu tím mọc ra bảy cái lá cây, bị một bầy tiên thảo khác đè bên dưới, nằm rạp dưới đất không thể động đậy.
Tiên thảo màu tím kia định giãy dụa nhưng lại bị đám tiên thảo còn lại quất tới mức toàn thân run rẩy.
“Cọng tiên thảo này có vẻ quen quen...”
Hoa Thác Ảnh không buồn nghĩ nhiều, lập tức đi tới, xuyên qua giữa đám tiên thảo, giơ tay chộp về phía Thập Nhị Trọng Lâu. Thập Nhị Trọng Lâu tới tay, trong lòng cô ả không khỏi vui mừng.
Đột nhiên tất cả tiên thảo đều ngừng hít thở, đồng thời “nhìn” về phía cô ả.
Hoa Thác Ảnh đã nắm được Thập Nhị Trọng Lâu, dũng khí tăng nhiều, liếc mắt thấy đám tiên thảo này đang “nhìn” mình bèn cười lạnh nói: “Một nhúm tiên thảo mà thôi, không đáng lo. Cho dù ta bị quả chuông kia trấn áp nguyên thần, bắt bọn chúng cũng chỉ dễ như trở bàn tay. Đúng rồi, ta đang bị thương, hay là nhân cơ hội này hái ít tiên thảo chữa thương...”
Cỏ mộ phần đang bị một đám tiên thảo trấn áp dưới mông, nghe vậy không khỏi tuyệt vọng thay cô ả.
Nó định chạy tới ám toán vài cọng tiên thảo, hấp thu dược lực của đối phương. Nhưng khổ nỗi đống tiên thảo này cọng nào cũng cực kỳ kinh khủng, mỗi cây đều là bá chủ một phương, chỉ trong chớp mắt đã trấn áp nó.
Đám tiên thảo bị kinh động, dồn dập thò rễ vươn cành lá, đứng thẳng dậy, bồng bềnh bay lên không trung, vây quanh Hoa Thác Ảnh.
Hoa Thác Ảnh giơ tay về phía Dao Trì, lại cười nói: “Hôm nay bà cô đây sẽ đại náo Bồng Lai...”
Một lát sau, thiếu nữ mặt mũi bầm dập, bị đè sát đất, đã ngất xỉu, nằm cạnh cọng tiên thảo màu tím kia.
Đám tiên thảo đè lên người bọn họ, tiếp tục tu luyện.
Rất lâu sau, Hoa Thác Ảnh mới từ từ tỉnh lại, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong Hỗn Nguyên cung, Hứa Ứng tỉnh lại, chỉ cảm thấy thân thể đau đớn, miễn cưỡng trả lời người tới thăm hỏi, cũng nói giỡn với mọi người hai câu.
Sở Tương Tương, Cô Xạ, Viên Thiên Cương, thất tiên Bồng Lai đi khỏi, Ngoan Thất và quả chuông cũng ra ngoài. Hứa Ứng nghỉ ngơi một lát, tập trung tâm thần kiểm tra khu vực Hi Di của mình.
Chỉ thấy khu vực Hi Di của y trời quang mây tạnh, xanh thẳm như được gột rửa.
Đúng là từng cảnh giới của y đều được gột rửa một lần, Huyền Quan vốn đã mở giờ lại khép kín, cảnh giới vốn đã luyện thành cũng hóa thành không.
Bây giờ trong khu vực Hi Di của y, từng cảnh giới đều như mới!
Hứa Ứng nhíu chặt lông mày, kiểm tra lục đại bí tàng của mình, lục bí vẫn còn, có điều động thiên đã tổn hại.
Nhưng địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của y thì hoàn toàn biến mất, mọi cảm ngộ thần thông đạo tượng đều không sót lại chút gì!
Hứa Ứng kiểm tra nguyên thần bản thân, thở phào một tiếng, nguyên thần vẫn còn, bị nhốt trong Thập Nhị Trọng Lâu.