Chương 842 Cảnh giới thứ tư 3
Thiếu niên này đi thuyền tới Ly Hận thiên, vào Đâu Suất cung cầu kiến. Thái Thanh đạo nhân lại hướng dẫn thiếu niên tới gặp Thần bà. Thiếu niên nghiêm nghị, nhớ tới quy củ xem bói của Thần bà, thế là chuẩn bị sẵn lễ vật rồi mới tới nơi cầu kiến.
“Nam công tử của Tổ Đình Tử Vi, nếu muốn tìm Hứa công tử mời tới đại thế giới Thái Thủy chờ hắn.” Thần bà nhận lễ vật rồi cười nói.
Thiếu niên Nam Tử Ngôn kia cúi người tạ ơn rồi lên thuyền rời khỏi.
Lại không bao lâu sau, một già một trẻ vội vàng chạy tới Bồng Lai, ông lão cười bồi: “Bồng Lai thần nữ, lão hủ muốn tìm một người.”
Phía sau có tiếng xe ngựa lộc cộc đi tới, thiếu niên vén rèm xe ngựa,của hỉ thấy trong xe là một gốc Tử Huyết bảo thụ, xung quanh là tiên đạo mờ ảo, tiên âm xao động.
Thần bà hai mắt sáng lên khen: “Tổ Đình Thượng Thanh đúng là giàu có, khiến người ta khâm phục. Nguyên đạo nhân có thể tới đại thế giới Thái Thủy chờ Hứa công tử.”
Ông lão cám ơn, dẫn theo thiếu niên rời khỏi, xe ngựa để lại trong Di Đà tự.
Thần bà cánh tay run rẩy vén rèm xe ngựa mời Tử Huyết bảo thụ xuống, giọng nói cũng có vẻ run sợ: “Lúc ở Tiên giới ta chỉ nghe nói có bảo vật Tiên đạo như vậy nhưng chưa từng chứng kiến, không ngờ tới hạ giới lại có cơ duyên nhận được trân bảo. Xem ra theo Hứa công tử hạ giới là rất chính xác!”
Hứa Ứng hoàn toàn không hề hay biết Thần bà bán tin tức về mình kiếm được một khoản lớn, y vẫn đang tìm kiếm vị trí của Côn Lôn trong thế giới Quang Hòa.
“Tây Vương Mẫu né tránh Tiên giới tìm kiếm, chắc chắn sẽ giấu Côn Lôn trong thế giới nào đó, thường cứ cách một quãng thời gian là di chuyển Côn Lôn. Muốn tìm được Côn Lôn cũng chẳng dễ dàng gì.”
Hứa Ứng nhíu mày, lại tế ra Thiên Quan, Thiên Quan mở ra, phía sau chính là đại thế giới Thái Thủy.
Hứa Ứng đi vào đại thế giới này, thu hồi Thiên Quan, không khỏi kinh ngạc.
Chỉ thấy trước mặt y là thánh sơn san sát, chi chít khắp nơi, trên từng đỉnh núi đều có khí hương hỏa hùng hồn, còn có từng hào quang phi thăng kéo dài lên bầu trời.
Hắn nhìn quanh, lại thấy trên một ngọn núi cao có tới hàng trăm hào quang phi thăng tập trung lại một chỗ, thiên địa nguyên khí nồng đậm không gì sánh được, ngưng tụ thành mưa, không ngừng vẩy xuống.
Thậm chí y còn thấy rất nhiều tiên khí bồng bềnh trên thánh sơn san sát, kết nối với Tiên giới, loáng thoáng thấy cả ánh nắng Tiên giới chiếu xuống.
“Thế giới này đúng là cực kỳ tráng lệ!”
Hứa Ứng không khỏi tán thưởng, phi thăng lên, bay qua bầu trời, thầm khen: “Nếu thế giới Nguyên Thú không có nhiều kiếp nạn như vậy, chắc cũng tráng lệ không kém gì?”
Trên bầu trời, thi thoảng lại có phù lục Tiên đạo rủ xuống, chắc có sư tổ ở Tiên giới gửi thư cho tông môn, trao đổi tin tức.
Hứa Ứng lách qua những thánh sơn này, tránh những phiền toái không cần thiết.
Đột nhiên một cảnh tượng tráng lệ nhất trong thế giới này lọt vào tầm mắt y, chỉ thấy chính giữa thế giới có một tòa thần sơn cắm trên mặt đất, cao chót vót tận bầu trời, không biết cao bao nhiêu rộng bao nhiêu, hết sức hùng vĩ!
Nơi này chính là Tu Di sơn của đại thế giới Thái Thủy!
Ngọn núi này có thần lực, khí hương hỏa tràn ngập, đứng cách xa cũng có thể cảm nhận thần lực vô thượng xao động trong núi.
“Ngọn thần sơn này có khí tức Thiên đạo!”
Hứa Ứng kinh ngạc, đúng lúc này y thấy trên đỉnh núi có thủy hỏa lan tỏa, tạo thành hình thái cực, một đại đỉnh khổng lồ lơ lửng trong nước lửa, theo khí dâng hỏa dâng lên, ngày đêm không ngừng rèn đúc!
Khí tức Thiên đạo bắt nguồn từ cái đỉnh lớn thủy hỏa giao luyện kia!
Hứa Ứng nhìn cái đỉnh, tâm huyết dâng trào, chợt có cảm ngộ.
“Thủy hỏa và cái đỉnh này là cảnh giới Giao Luyện kỳ của ta biến thành!’
Y nhìn về phía Tu Di sơn, chỉ e trong ngọn núi này có cường giả từng vây quét y năm xưa!
Những người có thể tham gia chia cắt cảnh giới của Hứa Ứng, lai lịch tuyệt đối không thể coi thường!
“Không biết người này là vị Tiên Vương nào?”
Hứa Ứng lấy lại bình tĩnh, với thực lực của y hiện giờ, lục bí mới khôi phục mỗi Giáng Cung, không có Bồng Lai tiên sơn gia trì, tuyệt đối không thể quyết chiến với Tiên Vương.
Cho dù tính thêm cả ba món bảo vật Tiên Vương cũng không phải đối thủ của Tiên Vương.
“Nếu có bốn món bảo vật Tiên Vương...”
Hứa Ứng nhìn vừa đạo tràng thủy hỏa giao luyện kia, trong lòng thầm nhủ: “Ngay cả Tiên Vương cũng không làm gì được ta!”
“Vị huynh đài này, ngươi cũng tới Tu Di sơn tham gia đại điển tế lễ?”
Hứa Ứng nhìn quanh, chợt nghe âm thanh, quay đầu nhìn lại thì thấy một già một trẻ cưỡi gió đi về phía này.
Ông lão kia ống tay áo thùng thình, trên đầu trụi lủi không một sợi tóc, chỉ có trên trán mọc ra đôi cốt cầu.