← Quay lại trang sách

Chương 843 Đại Lôi âm tự 1

Thiếu niên lại có vẻ linh động, dáng dấp tuấn tú.

“Đại điển tế lễ...”

Hứa Ứng thầm kinh ngạc, cười nói: “Không sai. Ta cũng tới dự lễ, xin hỏi hai vị tới từ tòa danh sơn nào?”

Thiếu niên kia cười nói: “Chúng ta tới từ Thần Thứu cung, ta tên là Hàn Trạch Khang, đây là sư phụ ta Hỏa Long Thượng Nhân.”

Ông lão hói đầu kia tuy dáng dấp khó coi nhưng tính tình không tệ: “Thiếu niên, ngươi tới từ môn phái nào?”

Hứa Ứng không dám giấu giếm, nói đúng sự thật: “Thục Sơn kiếm môn, ta tên Hứa Ứng.”

Hỏa Long Thượng Nhân suy nghĩ cẩn thận như chưa từng nghe tới môn phái này, có điều đại thế giới Thái Thủy thật quá rộng lớn, số lượng tiên nhân xuất thân từ nơi này nhiều vô số kể, có lẽ Thục Sơn kiếm môn là môn phái nhỏ trong góc nào đó.

Hàn Trạch Khang lấy làm lạ: “Cái tên Hứa Ứng không được tốt, sao huynh đài lại chọn tên như vậy?”

Hứa Ứng kinh ngạc: “Cái tên này có gì không tốt?”

Hàn Trạch Khang và Hỏa Long Thượng Nhân còn kinh ngạc hơn cả y, dồn dập nhìn vào Hứa Ứng. Hỏa Long Thượng Nhân chẳng buồn trả lời, Hàn Trạch Khang lại nhiệt tình hơn nhiều: “Hứa Ứng là tên của đại ác nhân, không ai nói với ngươi chuyện này à? Đại ác nhân làm thiên lộ đứt đoạn, khiến cho không ai có thể phi thăng, không biết bao nhiêu người căm hận hắn! Đặt tên này chẳng phải ngày ngày bị không biết bao nhiêu người thóa mạ à?”

Hứa Ứng trợn tròn hai mắt, lúng ta lúng túng nói: “Chắc là cùng tên...”

“Đương nhiên là cùng tên! Chẳng lẽ ngươi lại là đại ác nhân được sao?”

Hàn Trạch Khang vỗ vai y, nhấn mạnh thêm: “Hứa lão đệ, ngươi tới Tu Di sơn dự lễ một mình, hèn gì không có đồng môn đi cùng ngươi, chắc biết cái tên của ngươi xúi quẩy, sợ bị ngươi làm liên lụy. Cũng may ngươi gặp Thần Thứu cung chúng ta, nếu là người khác chỉ e đã đánh ngươi tới bảy tám lần rồi!”

Hứa Ứng vội vàng cám ơn.

Hỏa Long Thượng Nhân nói: “Thục Sơn kiếm môn bỏ mặc ngươi, ngươi có thể theo chúng ta lên núi, nhưng ngươi đừng nói mình tên là Hứa Ứng nữa. Muôn người chửi mắng khó mà sống thọ, hễ cứ tên là Hứa Ứng, không có đại công đức thì không thể sống sót tới lúc trưởng thành! Ngươi mười bốn hay mười lăm tuổi?”

Hứa Ứng ngập ngừng nói: “Mười bốn tuổi.”

Hỏa Long Thượng Nhân lắc đầu, dáng vẻ không thể cứu nổi.

Hàn Trạch Khang có vẻ đồng tình với Hứa Ứng, nói: “Lát nữa lên núi chúng ta sẽ giúp ngươi tìm một thần linh giỏi về thay đổi số mệnh, nhờ vị đó thay tên đổi mệnh giúp ngươi.”

Hứa Ứng vội vàng cảm tạ, đi theo hai người cùng lên trên núi. Dọc đường còn có không ít cao thủ tới từ danh môn đại phái khác, cưỡi rồng ngự phượng, các loại hương xa bảo liễn, thuyền hoa thuyền lầu, cực kỳ xa hoa.

Cho dù không có vật cưỡi như vậy cũng phải ngự kiếm hoặc tu luyện tường vân hào quang. Không mấy ai cưỡi gió bay đi như sư đồ Thần Thứu cung và Hứa Ứng.

Hàn Trạch Khang thấy Hứa Ứng không có kiến thức nên dọc đường nói không ngừng nghỉ, chỉ vào người cưỡi rồng nói là thiếu chủ Thiên Long tông, chỉ vào xe phượng nói là công chúa Hỏa Phượng quốc. Tuy Thần Thứu cung không phải đại môn phái nhưng hiểu biết về các môn phái khác rất thấu triệt, rõ ràng như lòng bàn tay.

Thậm chí Hàn Trạch Khang còn biết sư tổ các môn phái kia là vị tiên nhân nào trên Tiên giới, tiên khí trấn giáo là gì, hiểu biết cực kỳ sâu rộng. Còn Tu Di sơn này là ngọn núi trung tâm, đây là đại điển tế lễ trăm năm một lần...

Hàn Trạch Khang nói tới đại điển tế lễ là thao thao bất tuyệt: “Núi này vốn là vô chủ, không ai dám chiếm giữ, nhưng hơn bốn vạn năm trước Huyền Không Thần Vương từ trên trời giáng xuống, chiếm cứ núi này, từ đó trở đi thần sơn có chủ.’

Hứa Ứng thầm kinh ngạc: “Huyền Không Thần Vương? Là Thần Vương chiếm cứ núi này chứ không phải Tiên Vương?”

Y thầm thở phào nhẹ nhõm, tu vi thực lực của Tiên Vương quá mạnh, Hứa Ứng không có chỗ dựa Bồng Lai tiên sơn, giờ phút này lục bí chưa khôi phục, sau khi cướp được đại đỉnh trên đỉnh núi chưa chắc đã thoát được.

Nhưng nếu là Thần Vương, y không cần quá cẩn thận.

Y từng giao thủ với Huyền Ngô Thần Vương, khi đó Huyền Ngô Thần Vương là cường giả mà y không cách nào chiến thắng.

Nhưng bây giờ tu vi của Hứa Ứng đã tiến bộ, lại tập hợp đủ ba ngàn phù văn Thiên đạo, lại có hai món tiên khí Tiên Vương coi như cảnh giới gia trì, cho dù Huyền Ngô Thần Vương trong trạng thái toàn thịnh cũng chưa chắc đã là đối thủ của y!

“Chắc Huyền Không là một trong những Thần Vương từng vây công ta năm xưa, được chia cảnh giới Giao Luyện kỳ của ta, luyện thành pháp bảo.”

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, trong lòng thầm nhủ: “Lát nữa tới gần ta sẽ đoạt lại bảo vật này rồi giết Huyền Không, báo mối huyết hận của mình!”