Chương 844 Đại Lôi âm tự 2
Tu Di sơn thật quá khổng lồ, tự thành một giới, ảnh hưởng tới vận hành của đại thế giới Thái Thủy.
Phía nam ngọn núi này trải dài mấy chục vạn dặm, từ trên xuống dưới có bốn mùa xuân hạ thu đông, có sông ngòi ao hồ, thậm chí chỗ trũng còn có biển trong núi, sóng biếc uốn lượn, ngư long bơi lội.
Phía nam núi có ba mươi tư nước, mỗi nước nhân khẩu hàng trăm triệu.
Phía đông, phía tây, phía bắc ngọn núi cũng có mấy chục quốc gia, nhân khẩu không ít hơn phía nam.
Hứa Ứng đi theo sư đồ Thần Thứu cung bay qua không trung của phía nam ngọn núi, chỉ thấy từ trên núi xuống dưới núi chia làm tứ giới, mỗi thế giới có một thần linh thái dương khống chế chiến xa khổng lồ, kéo một quả cầu lửa cháy hừng hực tỏa ra thần quang.
Thần linh thái dương của thế giới đầu tiên điều khiển chiến xa kéo mặt trời từ đông sang tây, chạy một vòng quanh Tu Di sơn, thần linh thái dương thứ hai khống chế chiến xa kéo mặt trời từ tây sang đông, chạy một vòng quanh Tu Di sơn.
Cứ như vậy tuần hoàn qua lại.
Người sống trên núi không nghe theo hiệu lệnh của tông môn thế tục, không tuân theo tiên nhân mà luôn tôn kính thần linh. Vì vậy quốc gia ở nơi này thường là thần quốc trong núi. Chư thần tứ giới được hưởng hương hỏa không ngừng, tạo ra từng vị thần linh thực lực cường đại không gì sánh được.
“Đại điển tế lễ của Tu Di sơn, trăm năm một lần, mời tất cả các môn phái đại thế giới Thái Thủy tới đây xem lễ, các môn phái cũng dâng hương kính lễ trong đại điển này.’
Hàn Trạch Khang chỉ những người đang leo lên núi nói: “Lần đại điển tế lễ này, sứ đoàn của các quốc gia trong Tu Di sơn sẽ xuất phát từ rất sớm, lặn lội đường xa lên đỉnh núi triều thánh, tế lễ chí bảo Thiên đạo trên đỉnh núi. Có người tu vi thấp phải bay mất một năm mới lên được đỉnh núi!”
Hứa Ứng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đại đỉnh phát ra thần quang tầng tầng trên đỉnh núi, ngạc nhiên nói: “Ngươi nói trên đỉnh núi là chí bảo Thiên đạo?”
Hàn Trạch Khang gật đầu nói: “Chí bảo Thiên đạo, Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh! Có rất nhiều lời đồn đại thần kỳ về bảo vật này, tương truyền bốn mươi tám ngàn năm trước Huyền Không Thần Vương giáng lâm tại Thanh Dương cung, Thần Vương dùng bảo vật này luyện ma tru tà, tập hợp tín ngưỡng chúng sinh, cuối cùng chế tạo thành thần binh vô thượng.”
Hứa Ứng nghe hắn kể sự tích chí bảo Thiên đạo Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh, bất giác nghe tới mê mẩn.
“Đại thế giới Thái Thủy từng bị Thiên ma tập kích, Tu Di sơn cũng do đó mà gặp nạn, thần linh tứ giới dùng bảo vật này chống lại ngoại ma xâm lấn, bảo vệ Tu Di cảnh. Khoảng sáu năm trước đại thế giới Thái Thủy gặp phải Ma Vực xâm lấn, thiên địa đại đạo thay đổi, thiếu chút nữa biến đại thế giới Thái Thủy thành Ma Vực!”
Hàn Trạch Khang nhắc tới chuyện này là thổn thức một hồi, nói: “Khi đó Huyền Không Thần Vương đích thân xuất chinh, luyện hóa Ma đạo. Chí bảo Thiên đạo này cũng đi theo người, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến trừ ma vệ đạo.”
Hỏa Long Thượng Nhân cũng nói: “Vì vậy cứ cách trăm năm là bách tính Tu Di tứ giới sẽ lên đỉnh núi triều thánh, một mặt là tế lễ Huyền Không Thần Vương, một mặt là tế lễ Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh, cảm tạ cống hiến của họ. Các môn phái trong đại thế giới Thái Thủy cũng phái người tới xem lễ, cảm tạ công đức của họ.”
Hứa Ứng lập tức hiểu ra: “Hóa ra là vậy.”
Lúc này một bức tượng đá khổng lồ lọt vào tầm mắt Hứa Ứng, phân nửa tượng đá bị chôn trong núi, chỉ có nửa người lộ ra ngoài, vẫn to lớn hùng vĩ như một dãy núi.
Gương mặt tượng đá lộ vẻ từ bán tiên, nhắm mắt lại như không nỡ thấy thế nhân cực khổ.
“Đây là tượng gì vậy?” Hứa Ứng dò hỏi.
Hai sư đồ nhìn thoáng qua rồi nói: “Di tích thời cổ đại, hình như gọi là tượng Phật.”
Hỏa Long Thượng Nhân nói: “Vốn dĩ trên đỉnh Tu Di sơn còn có một tháp cổ, cũng là di tích cổ đại, hình như tên là Đại Lôi âm tự. Huyền Không Thần Vương thấy ngọn tháp quá cũ kỹ lại vướng víu nên chuyển di tích đó đi, đưa tới Hỏa La quốc. Lát nữa bay qua có thể nhìn thấy.”
Không bao lâu sau bọn họ bay tới Hỏa La quốc, quả nhiên thấy một di tích cổ xưa rộng lớn.
Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy xung quanh Đại Lôi âm tự có ngàn vạn tháp vàng nhưng đa số đã đổ nát, tàn tạ không chịu nổi.
Hứa Ứng hạ xuống đi tới phía ngoài Đại Lôi âm tự, nhìn lên tấm biển. Tòa tháp cổ tĩnh lặng như tờ, hoang vu đổ nát, không có bất cứ sinh cơ nào.
Hàn Trạch Khang ở bên trên hô: “Hứa huynh đệ, mau đi nhanh lên! Đại điển tế lễ trên núi đã bắt đầu rồi!”
Hứa Ứng cao giọng nói: “Ta xem một chút rồi tới ngay!”
Y ngẩng đầu nhìn vừa đỉnh núi xa xa, nơi đó vàng son lộng lẫy, thần quang rực rỡ, hương hỏa mở ảo.