← Quay lại trang sách

Chương 870 Cổ Phật 1

Lúc này Hứa Ứng ra khỏi Phạm Thiên các nói: “Thượng nhân, các ngươi ở lại trong Phạm Thiên các.”

Hỏa Long Thượng Nhân vội vàng kéo theo đồ đệ Hàn Trạch Khang của mình chạy ra ngoài Phạm Thiên các, kêu lên: “Sau khi ngươi đi ra ngoài, nếu Tử Khê tới ăn thịt chúng ta thì sao?”

Hứa Ứng dò hỏi: “Sư đồ các ngươi đều luyện thân thể lục bí?”

Hỏa Long Thượng Nhân và Hàn Trạch Khang gật đầu lia lịa.

Hứa Ứng nói: “Ta muốn tới vị trí cũ của Đại Lôi âm tự, các ngươi cũng muốn đi?”

Hỏa Long Thượng Nhân và Hàn Trạch Khang thoáng chần chừ, vị trí cũ của Đại Lôi âm tự chắc chắn cực kỳ nguy hiểm, cho dù không nguy hiểm chỉ e cũng là bảo bối mà Huyền Không Thần Vương nâng niu, tới đó có khác nào đến cửa chịu chết!

“Cô Tinh tông chủ!”

Hỏa Long Thượng Nhân đột nhiên thấy một gương mặt quen thuộc, vội vàng chào hỏi.

Cô Tinh tông chủ là một nữ nhân dung mạo xinh đẹp, nghe vậy quay đầu lại nở một nụ cười điềm đạm, nói: “Thượng nhân có việc gì à?’

Hỏa Long Thượng Nhân vốn định đi cùng nữ nhân này, tránh bị Tử Khê tranh thủ. Hơn nữa Cô Tinh tông chủ là đại mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy, cũng tiện thể tiếp cận.

Nhưng ngay khoảnh khắc Cô Tinh tông chủ xoay người, Hỏa Long Thượng Nhân rùng mình, chỉ thấy sau đầu nữ nhân này có một vệt sáng tinh tế.

“Không có việc gì, không có việc gì đâu!”

Hỏa Long Thượng Nhân vội vàng áp sát Hứa Ứng, nghiêm mặt nói: “Vị trí cũ của Đại Lôi âm tự có là đầm rồng hang hổ thì hai sư đồ chúng ta cũng theo đạo hữu xông vào!”

Hứa Ứng không biết vị trí cũ của Đại Lôi âm tự ở đâu, hơn bốn vạn năm trước ngôi chùa này đã bị di dời, đưa ra đằng sau, trên núi xây dựng rầm rộ, thành lập rất nhiều thần điện, chùa miếu, đàn tế và bức tượng.

Ngoài ra còn có chỗ ở cho người thờ cúng thần linh, chỗ ở cho thần bộc, chỗ ở cho các đệ tử. Ngoài ra thì là hậu cung của thần linh, là nơi phàm nhân dâng hiến nữ nhân. Thần linh Tu Di không ăn thịt người cho nên đưa vào hậu cung.

Hứa Ứng nhàn nhã tản bộ, đi khắp nơi xung quanh. Y nhớ Tử Khê nói vị trí có tiếng sấm là Đại Lôi âm tự.

Hai sư đồ Hỏa Long Thượng Nhân đi theo phía sau y, hai người vẻ mặt hoảng sợ vì không bao lâu sau bọn họ lại gặp một vị tông chủ của đại thế giới Thái Thủy, cũng đi lại trên đường như lúc còn sống. Thậm chí vị tông chủ này còn rất hiền hòa chào hỏi bọn họ. Chấp niệm của người này chưa tan, không biết mình đã chết, vẫn y như lúc còn sống.

“Mau nhìn kìa, Tử Dương môn chủ!”

Hỏa Long Thượng Nhân lại thấy một người, sắc mặt xám ngoét, giọng nói run rẩy: “Hắn cũng bị gặt hái rồi!”

Tử Dương môn chủ sắc mặt như thường cười nói: “Gặt hái gì? Hỏa Long Thượng Nhân đừng nói đùa như vậy. Ta gặp Tử Khê tiểu hữu, nghe hắn giảng đạo một phen, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng chưa từng có, đạo tâm trong trẻo. Ta đột nhiên cảm thấy cuộc đời sao phải cực khổ lao lực? Chẳng bằng trầm tĩnh lại, thanh không tâm thần, hưởng thụ cuộc sống.”

Hàn Trạch Khang không nhịn được nói: “Ngươi bị chính Tử Khê thanh không đấy!”

Hỏa Long Thượng Nhân vội vàng kéo hắn lại, hạ giọng nói: “Quên ta khuyên con thế nào à? Họa từ miệng mà ra!”

Bọn họ đi tiếp, càng lúc càng gặp nhiều da người, đều là tông chủ tông môn có bối cảnh Tiên giới hoặc danh nhân ở đại thế giới Thái Thủy. Hàn Trạch Khang đếm thử, bọn họ gặp lần lượt hơn sáu mươi vị cao thủ, đều bị Tử Khê gặt hái thành da người!

“Sao mọi người không tập hợp lại một chỗ?”

Hàn Trạch Khang lẩm bẩm: “Tập hợp lại một chỗ thì Tử Khê sẽ không dám hạ thủ.’

Hỏa Long Thượng Nhân lắc đầu nói: “Bọn họ không biết khách câu cá là ai, đương nhiên không dám tập hợp lại. Mà chia tách ra sẽ bị Tử Khê gặt hái dần dần. Người bị gặt hái như vậy... sẽ càng ngày càng nhiều, thực lực của Tử Khê của càng lúc càng mạnh!’

Hắn liếc mắt nhìn Hứa Ứng một cái, tình thế trước mắt chính là vì mấy câu nói của Hứa Ứng khiến lòng tin giữa mọi người tan rã. Nhưng cho dù Hứa Ứng không nói mấy câu đó, lòng tin của mọi người cũng sẽ tan rã. Chỉ cần không tìm ra hung thủ, mọi người sẽ nghi ngờ lẫn nhau, đương nhiên cũng không còn tín nhiệm!

Ngọc Xuyên công tử sắc mặt nghiêm nghị nhìn Hoán Kiếm cốc chủ Cao Huyền Tông. Cao Huyền Tông mặt mày tươi cười, có vẻ không để ý tới cái nhìn của hắn.

Ngọc Xuyên công tử rùng mình một cái, hạ giọng nói: “Tông môn của cửu đại Tiên Vương chỉ còn lại có bốn. Ngay cả Cao Huyền Tông cũng...”

Hắn không khỏi lắc đầu.

Sau cổ Hoán Kiếm cốc chủ Cao Huyền Tông cũng có một khe hở tinh tế, Cao Huyền Tông lại như hoàn toàn không phát hiện nói: “Công tử, bây giờ ta mới lĩnh ngộ được chân lý cuộc đời, cần thanh không bản thân, sao công tử không thử xem?”