← Quay lại trang sách

Chương 871 Cổ Phật 2

Ngọc Xuyên công tử sắc mặt trầm xuống nói: “Cao Huyền Tông, ai giết ngươi?”

“Ai giết ta?”

Cao Huyền Tông ngơ ngác, lại bật cười nói: “Ai mà giết được ta? Hoán Kiếm cốc ta là tông môn của Tiên Vương, ta tu luyện công pháp thần thông Tiên Vương, kiếm thuật thiên hạ vô song, ai dám giết ta, ai có thể giết ta?”

Ngọc Xuyên công tử nhíu mày, đổi cách hỏi: “Người cuối cùng mà ngươi gặp là ai?”

Cao Huyền Tông cười nói: “Chính là công tử mà!”

Ngọc Xuyên công tử lại hỏi, Cao Huyền Tông chỉ là chấp niệm chưa tan, không thể trả lời nhiều vấn đề hơn. Ngọc Xuyên công tử đành từ bỏ, hạ giọng nói: “Cao Huyền Tông chết rồi, Thần Ẩn tông chủ Cao Văn Tài cũng chết rồi, Thiên Đạo tông chủ Đới Phù Sinh cũng chết rồi. Rốt cuộc là ai nhắm vào Cửu Thiên đạo tông ta?”

Lúc này Hứa Ứng đi tới ở đằng trước, lúc bước qua bên cạnh hắn thuận miệng nói: “Ai được lợi nhất thì là người đấy.”

Ngọc Xuyên công tử ngây ngẩn, sắc mặt khiếp sợ, miệng lẩm bẩm: “Người được lợi nhất đương nhiên là... đương nhiên là Huyền Không Thần Vương!”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tự nhủ: “Không sai, người được lợi lớn nhất chính là Huyền Không Thần Vương! Huyền Không Thần Vương có thể mượn cơ hội này đả kích tông môn trong thiên hạ, khiến thực lực của Cửu Thiên đạo tông ta hao tổn nặng nề, đồng thời hắn còn có thể ép Hứa Ứng ra mặt. Xảy ra chuyện như vậy, hắn càng vui mừng!’

Sắc mặt Ngọc Xuyên trầm xuống, khi Huyền Dục Thần Vương cướp Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh, cường giả Tiên giới sau lưng Huyền Không chỉ cười ha hả vài tiếng, nói Đế Quân thắng nhỏ một ván, sau đó không tiếp tục dây dưa.

Đây là khí độ của bậc đại nhân.

Hắn từng rất hâm mộ, rất tán thưởng loại khí độ này.

Nhưng nếu quân cờ mà bậc đại nhân hi sinh là hắn thì sao? Hắn còn tán thưởng loại khí độ đó không?

Mục đích của Huyền Không Thần Vương lànhân cơ hội này nhổ tận gốc thế lực Cửu Thiên đạo tông, biến toàn bộ đại thế giới Thái Thủy thành phạm vi thế lực của hắn!

Da đầu Ngọc Xuyên công tử run rẩy, Đế Quân cũng là bậc đại nhân, cho dù Bạch Ngọc Xuyên hắn chết ở đây, Đế Quân cũng chỉ rộng lượng cười một tiếng nói một câu đạo huynh thắng nhỏ một ván.

Ngọc Xuyên công tử đột nhiên xoay người lớn tiếng nói với Hứa Ứng: “Sở Thiên Đô, có muốn liên thủ không? Tu Di sơn đã trở nên cực kỳ nguy hiểm, không liên thủ thì rất khó sống sót.”

Hứa Ứng chẳng buồn quay đầu lại, xua tay áo: “Bảo ta gia nhập dưới trướng ngươi ư? Ngươi không xứng, Bạch Ngọc Xuyên, bây giờ ngươi còn liên lạc được với Tiên giới không? Không liên lạc được thì mau mau bỏ trốn đi!”

Ngọc Xuyên công tử nổi giận, rất muốn ra tay nhưng lại phải nhẫn nại.

Đúng là hắn không thể liên lạc với Tiên giới.

Toàn bộ Tu Di sơn như có một tấm lưới vô hình ngăn cách mọi thủ đoạn liên lạc với Tiên giới.

“Huyền Không, ngươi muốn diệt trừ tất cả chúng ta sau đó ném cho tên khách câu cá kia? Nằm mơ!”

Ngọc Xuyên hạ giọng nói: “Phải mau mau chóng chóng rời khỏi nơi này! Cho dù dùng cách gì cũng được! Thích Đồng THương, Lạc Nguyên! Dùng danh nghĩa Cửu Thiên đạo tông ta hiệu triệu tất cả mọi người tập trung ở đây, cùng lao ra khỏi Tu Di sơn!”

Hai người Thích Đồng Thương và Lạc Nguyên cũng là một trong cửu đại tông môn Tiên Vương, nghe vậy cúi người nhận lệnh, vừa phi hành trên bầu trời vừa dùng thần thức truyền âm khắp nơi. Thần thức bao phủ đến đâu đều có âm thanh vang lên trong đầu.

“Tất cả tông môn trong đại thế giới Thái Thủy nghe lệnh, phụng lệnh Cửu Thiên đạo tông Ngọc Xuyên công tử, triệu tập các ngươi tới đây tụ hội, cùng xông ra khỏi Tu Di sơn, kéo dài tính mạng cho bản thân!”

“Huyền Không Thần Vương không thể bảo vệ chúng ta, ngồi đây chờ chết chẳng thà cùng Ngọc Xuyên công tử lao ra, ai về nhà nấy, tốt xấu gì cũng có tiên khí bảo vệ!”

“Viu~” Ngọc Xuyên công tử tế ra một lá cờ lớn, lá cờ bay lên không trung, trải ra trên bầu trời. Hai chữ Cửu Thiên uốn lượn tựa giao long, cứ như muốn nhảy ra khỏi lá cờ.

Không bao lâu sau có người chạy tới bên dưới lá cờ.

Dần dà, người tới đây càng lúc càng nhiều.

Cửu Thiên đạo tông, Ngọc Xuyên công tử, đủ khiến lòng người quy tụ.

Nhưng Ngọc Xuyên công tử trong lòng càng ngày càng nặng nề, số người tập trung ở chỗ hắn rất nhiều, mọi người kề vai sát cánh mong mỏi trông chờ, chỉ đợi hắn ra lệnh một tiếng là lao ra ngoài núi.

Nhưng một lúc lâu sau Ngọc Xuyên công tử vẫn không thể hạ lệnh, vì đại đa số những người ở đây sau gáy đều có một khe hở tinh tế, loáng thoáng ánh sáng chiếu ra.

Những người này đều đã chết, chỉ còn lại chấp niệm, không còn nhiều suy nghĩ, cho nên nghe hắn hiệu triệu là chạy tới. Nhưng những người chưa chết biết suy nghĩ nhiều, thấy mọi người tụ tập ở đây toàn da người sẽ nghi ngờ Bạch Ngọc Xuyên chính là khách câu cá, không dám tới nơi.