Chương 872 Cổ Phật 3
Còn có người tới nơi rồi lẳng lặng rút lui, vì vậy còn lại hầu hết đều là da người.
Ngọc Xuyên công tử khóe mắt giật giật: “Chẳng lẽ lại bảo ta mang đống túi da này thoát ra ngoài Tu Di sơn?”
Hắn tế ra trận đồ Cửu Thiên Thập Địa Diệt Tuyệt tiên trận, để mọi người vào trong trận, đứng vào các vị trí trong trận đồ rồi thầm nghĩ: “Đống da người này còn chưa biết mình đã chết, chỉ còn lại chấp niệm, dễ điều khiển, dùng để bày trận đúng là không gì thích hợp hơn! Có những người ta lao ra ngoài Tu Di sơn đã là gì, thậm chí ta còn có thể đánh với Huyền Không một trận!”
Trận hình Cửu Thiên Thập Địa chậm rãi ẩn giấu, Ngọc Xuyên công tử thống lĩnh hàng trăm tấm da người bay ra bên ngoài Tu Di sơn, ánh mắt nhấp nháy: “Ta muốn xem xem ai dám cản ta!”
Đột nhiên phía trước có từng vị thần linh tứ giới ra mặt ngăn cản. Một thần linh nói: “Thần Vương căn dặn, kẻ đánh cắp Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh Hứa Ứng nằm trong số các ngươi, không tìm ra Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh thì không ai được phép rời khỏi!”
Ngọc Xuyên công tử cười nói: “Mạng cũng chẳng còn rồi, muốn cái đỉnh để làm gì? Nếu các ngươi cản đường, giết chết không cần luận tội!”
Đám liên tiếp kia không có lệnh của Huyền Không Thần Vương, đương nhiên không chịu cho hắn đi.
Ánh mắt Ngọc Xuyên công tử lóe lên vẻ hung dữ, trong tiên đồ có một luồng tiên phong thổi ra, ngay khoảnh khắc sau tất cả thần linh ngăn cản phía trước bị phân giải máu thịt, hóa thành xương trắng âm u, rơi thẳng xuống.
Càng nhiều thần linh tứ giới bay tới, trong tiên đồ lại có luồng tiên hỏa tuôn ra, đám thần linh tức khắc hóa thành tro tàn!
Hứa Ứng tìm kiếm một lúc lâu, tình cờ đi qua một khu rừng đá, bên tai đột nhiên vang lên tiếng sấm.
Hứa Ứng lùi lại một bước rồi lại đi tới một bước, lại nghe thấy tiếng sấm, nhưng không thấy có sét.
“Vị trí cũ của Đại Lôi âm tự là ở đây!”
Trong lòng y thầm vui mừng, nhìn về phía khu rừng đá, rừng đá như gốc cây hóa đá, từng gốc dựng ở đó, cao khoảng hơn trượng, cao nhất cũng chỉ ba đến năm trượng.
Hứa Ứng đi vào rừng đá, trong cõi u minh như vang lên từng đợt Phạn âm, nhưng nghe kỹ lại thì không có âm thanh gì.
Y đi tới trước một cây cột đá, quan sát cẩn thận, chỉ thấy trên từng cây cột đá có dấu vết kiến trúc, như từng tòa tháp đá cổ xưa không gì sánh được, bề ngoài tháp đá có hình dạng kỳ quái, như ấn ký từng vị Đại Phật.
Nhưng thời đại quá xa xưa, đã bị phong hóa.
Y tiến sát hơn, giơ tay chạm vào, đột nhiên trước mắt tối sầm, thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác, tất cả mọi cảm giác đều bị tước đoạt.
Hứa Ứng vội vàng lùi lại một bước, bàn tay rời khỏi tháp đá thì các loại giác quan thị giác thính giác cũng khôi phục.
“Đống tháp đá này là pháp khí mà Phật môn thời cổ đại dùng để trấn áp!” Hứa Ứng lập tức tỉnh ngộ.
Tuy tháp đá đã cực kỳ tàn tạ, trông như khu rừng được tạo thành từ hàng loạt cột đá, nhưng hiệu quả trấn áp từ thời cổ đại vẫn còn, hơn nữa lại cực kỳ cường đại. Cường giả như Hứa Ứng chạm vào mà cũng bị trấn áp tất cả giác quan!
“Nhiều tháp đá như vậy, rốt cuộc đang trấn áp thứ gì?”
Hứa Ứng suy nghĩ, tiếp tục đi tới. Y đã tới gần vị trí cũ của Đại Lôi âm tự, đi qua vùng tháp đá này chắc sẽ tới vị trí năm xưa của Đại Lôi âm tự!
Đột nhiên sau lưng vang lên hai tiếng “bịch bịch”, Hứa Ứng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hỏa Long Thượng Nhân và Hàn Trạch Khang cùng ngã ngửa xuống đất!
“Chắc hai sư đồ này không nén nổi lòng hiếu kỳ, sờ vào tháp đá.” Hứa Ứng lắc đầu.
Hỏa Long Thượng Nhân và Hàn Trạch Khang tỉnh lại, hai sư đồ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng còn sợ hãi, vội vàng rảo bước đuổi theo Hứa Ứng.
Hứa Ứng dẫn bọn họ đi ra khỏi khu rừng đá, đập vào mi mắt là một cái khổng lồ cực sâu, cái hố này chắc là vị trí cũ của Đại Lôi âm tự. Cái hố dẫn xuống dưới, càng đi tới càng sâu, mặt đường phủ thềm đá, hai bên thềm đá là từng pho tượng Phật, đứng dọc theo vách đá trang nghiêm túc mục. Còn phía cuối của cái hố là hai vị Phật khổng lồ đứng hai bên cánh cửa, cái hố sâu không biết bao nhiêu, nhưng trán của hai vị Phật ngang với mặt hố.
Hứa Ứng đi thẳng tới, bên tai vang lên từng tiếng ong ong, cứ như tượng Phật hai bên vẫn đang tụng kinh.
“Phù!”
Hỏa Long Thượng Nhân tế ra nguyên thần, ánh lửa múa lượn bốn phía, phù triện bồng bềnh.
“Tránh lui! Tránh lui!” Hỏa Long Thượng Nhân nhỏ giọng nói.
Hàn Trạch Khang chạy tới, đi đến trước tượng Phật ở vách đá bên trái, châm một ném hương, dâng hương cho tượng Phật.
“Đừng có dâng hương, đừng có dâng hương!”