Chương 879 Đồng bệnh tương liên 3
Hỏa Long Thượng Nhân thò tay ra sau lưng hắn, đột nhiên cắm tay vào gáy, thấy là thân thể người mới yên tâm, lúng ta lúng túng nói: “Không có gì, không có gì. Ngươi nói tiếp đi.”
Thẩm Bạch Phong nói: “Rất nhiều người đã chết, ta phát hiện kẻ ra tay gặt hái... Ngươi lại làm gì đấy?”
Hàn Trạch Khang cũng đi tới sau lưng hắn, chọc chọc vào sau ót, phát hiện không đâm vào được mới tin là người sống.
Thẩm Bạch Phong nói: “Kẻ ra tay gặt hái chính là đại đệ tử của Huyền Không Thần Vương, Tử Khê. Huyền Không Thần Vương phong tỏa Tu Di sơn để đệ tử của hắn đại khai sát giới tại đây.”
Lúc này lại có một giọng nói khác vang lên: “Thực lực của Tử Khê đã cường đại tới mức không thể tưởng tượng nổi! Chỉ e tu vi của hắn đã bám sát Tiên Vương!”
Hứa Ứng nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy cách đó không xa giữa đám đồng lèn da người lơ lửng cũng có một thiếu niên áo trắng bồng bềnh, người ưỡn thẳng như tấm da bị thổi phồng.
“Ta nhớ ra ngươi rồi, kình địch trong đời Lý Bình Sinh!”
Hứa Ứng kinh ngạc nói: “Lý huynh vẫn còn sống à?”
Lý Bình Sinh bay ra khỏi đám đèn lồng da người, sắc mặt không đổi nói: “Huyền Không dung túng Tử Khê giết người, phá hủy quy củ của đại thế giới Thái Thủy, người này tâm địa thâm độc, trước còn ẩn giấu hành tung, sau này thực lực quá mạnh chẳng thèm ẩn giấu nữa! Ta lẩn vào đám đèn lồng da người, hắn đã ăn sạch những người này, sẽ không tra xét, thế nên ta mới còn sống.”
Thẩm Bạch Phong nói: “Ta cũng như vậy. Chư vị, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, cùng ta về Hoán Kiếm cốc, ta sẽ bẩm báo lên Tiên Vương sư tổ, nhờ lão nhân gia giúp đỡ, trị tội Huyền Không Thần Vương và Tử Khê!”
Hỏa Long Thượng Nhân và Hàn Trạch Khang đi tới kiểm tra sau ót Lý Bình Sinh, không phát hiện khe hở mới yên tâm.
Lý Bình Sinh nói: “Ta chưa bao giờ gặp ai cường đại như vậy, rõ ràng Tử Khê đã đạt tới cấp độ Tiên Vương, thậm chí chưa chắc Tiên Vương dám động tới hắn!”
Hắn mới nói tới đây đột nhiên im bặt, ngơ ngác nhìn sau lưng Hứa Ứng.
Thẩm Bạch Phong, Hỏa Long Thượng Nhân và Hàn Trạch Khang cũng hoảng sợ nhìn sau lưng Hứa Ứng. Thẩm Bạch Phong hai chân duỗi thẳng, ra vẻ bồng bềnh.
Hàn Trạch Khang vội vàng nói: “Muộn rồi!”
Hứa Ứng thấy hào quang rực rỡ chiếu rọi từ phía sau, lập tức quay người lại, quả nhiên chứng kiến Tử Khê đang lơ lửng sau lưng mình. Lục đại động thiên của hắn như từng vầng thái dương rực rỡ, nhưng còn sáng chói hơn cả thái dương!
Tử Khê cười nói: “Hứa Ứng, ta tới sau lưng ngươi mà ngươi không phát hiện ra, xem ra tu vi của ta đã vượt xa ngươi rồi. Bây giờ ngươi còn có thể chém rụng động thiên của ta không?”
“Hứa Ứng?”
Lý Bình Sinh và Thẩm Bạch Phong ngây ngẩn, Thẩm Bạch Phong nói: “Hứa Ứng nào cơ? Hắn là Sở Thiên Đô mà?”
Hàn Trạch Khang thở dài nói: “Còn Hứa Ứng nào nữa? Chính là đại ác nhân Hứa Ứng ấy!”
Hai người sắc mặt xám ngoét, liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: “Biết thế chúng ta cứ giả bộ làm đèn lồng da người treo ở đó...”
Hứa Ứng cong ngón tay búng một cái, sau lưng Tử Khê động thiên Nê Hoàn cung chỉ rung nhè nhẹ, không bị y chém rụng.
Trong lòng Hứa Ứng dần dần trầm xuống, chỉ có tu vi quá chênh lệch y mới không thể vận dụng tổ pháp tách động thiên. Chỉ e bây giờ tu vi Tử Khê đã vượt xa y!
Có thể nói, bây giờ Tử Khê đã có lực lượng gần như Tiên Vương.
Cho dù Hứa Ứng tế ra tứ đại pháp bảo cũng không thể đạt tới lực lượng cấp độ đó, chỉ có ở trong Bồng Lai tiên sơn, mượn lực lượng của tiên cảnh y mới Côn Lôn sơn thực lực quyết chiến với Tiên Vương.
Nhưng tiếc là Bồng Lai tiên sơn không có ở đây.
Tử Khê chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Thật ra cho dù ngươi có chém rụng lục đại động thiên, ta cũng không quan tâm. Không có lục đại động thiên này, pháp lực của ta vẫn cao hơn ngươi vô số lần.”
Sau lưng Hứa Ứng, động thiên Tiên giới lại hiển hiện, kết nối với Tiên giới.
Thập Nhị Trọng Lâu, Tiên Đạo Dao Trì và Thiên Quan bay ra, treo sau lưng hắn, tạo thành cảnh giới bên ngoài.
Cuối cùng là Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh bay ra, trong đỉnh có thủy hỏa dâng trào, bành trướng, thủy hỏa giao luyện.
Pháp lực của Hứa Ứng tiếp tục tăng lên nhưng sắc mặt vẫn nghiêm nghị, chỉ e đây sẽ là trận chiến nguy hiểm nhất của y!
Lúc này lại nghe một giọng nói dịu dàng vang lên: “Xin hỏi vị công tử này có phải Hứa Ứng Hứa công tử không?”
Đám người Hứa Ứng, Tử Khê nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy vài cô bé thon thả xinh đẹp tới gần đó từ lúc nào chẳng hay, cầm đầu là một thiếu nữ trắng trẻo mặc áo đỏ.
Hứa Ứng mỉm cười nói: “Ta chính là Hứa Ứng, nhưng ta không phải công tử gì đó.”
"