Chương 903 Xưa nay không nuốt lời 2
Hắn là Tiên Vương tiếng tăm lừng lẫy Tiên giới, cho dù trong Lôi Bộ nếu không có chút ít chỗ dựa thì đừng mơ leo lên chức Tiên Vương, nhưng đã ngồi lên ghế Tiên Vương thì vẫn phải có chút bản lãnh!
Với bản lãnh của hắn mà cũng không phá được phong ấn của Hứa Ứng, thế này là sao?
“Bọn chúng là cha mẹ ngươi, lại chết trong tay ta, nhiều năm qua chắc ngươi rất đau đớn đúng không?”
Phương Tùng Hòe vừa nói vừa âm thầm phá giải phong ấn Tiên đạo mà Hứa Ứng lưu lại trong người mình. Theo hắn thấy Hứa Ứng chỉ là luyện khí sĩ, cho dù phong ấn là phong ấn Tiên đạo nhưng cùng lắm là cấp bậc Nhân Tiên Địa Tiên, không có nhiều đại đạo cao thâm.
“Chắc nhiều năm nay ngươi luôn muốn tìm ta báo thù đúng không? Nhưng ngươi hoàn toàn không biết kẻ thù là ta, đúng không? Đạo tâm của ngươi chịu dày vò, vặn vẹo... Phong ấn của ngươi là cái quái gì vậy?”
Phương Tùng Hòe đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, bấy giờ hắn mới phát hiện bản thân lại không hiểu được phong ấn mà Hứa Ứng đặt lên người mình!
Phù văn Tiên đạo mà Hứa Ứng lưu lại trên người hắn không nhiều chủng loại lắm, chỉ có mười hai chữ "Thụ Mệnh Vĩnh Trấn Linh Ngữ Tù Khốn Phong Cấm Hữu Ngữ". Nhưng đạo hạnh ẩn chứa trong mười hai chữ này lại vượt xa cấp bậc Tiên Vương, đến mức hắn khổ sở nghiên cứu mà lại phát hiện trong thời gian ngắn không cách nào phá giải!
Phá giải được ảo diệu trong đó còn không xong, đương nhiên càng không thể phá giải đạo pháp!
Phương Tùng Hòe thấy Hứa Ứng không đáp lời, tâm thần hoảng loạn. Lúc trước hắn cảm thấy mình có thể tùy tiện phá giải phong ấn, có thể giết chết Hứa Ứng bỏ trốn bất cứ lúc nào nên mới thong dong như vậy.
Nhưng bây giờ hắn lại phát hiện có lẽ mình phải tốn mấy trăm năm mấy ngàn năm mới tìm hiểu được ý nghĩa của phù văn này, muốn phá giải e là phải tới mấy ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm. Chuyện này khiến hắn hết sức kinh hãi.
Hắn ra sức xung kích phong ấn, nhưng thân thể, nguyên thần, thần thức, nguyên khí, tâm lực, âm dương và đạo tràng, đạo liên đều bị trấn áp phong ấn, lực lượng có thể vận dụng có hạn, căn bản là không cách nào phá được phong ấn!
“Cứ phá giải một phù văn trước đã... Con mẹ nó đây là phong ấn quái gì vậy!” Phương Tùng Hòe tức giận tới mức chửi ầm lên.
Cuối cùng, bọn họ đi tới trước khu phế tích ở Ngọc Hư phong. Hứa Ứng buông Phương Tùng Hòe xuống, tự tay đào cánh cửa khu đất Hứa gia chôn dưới lòng đất lên, dùng pháp lực tái tạo cánh cửa, dựng nó lại.
Y nắm lấy chân Phương Tùng Hòe, kéo Phương Tùng Hòe vào trong phế tích.
Phương Tùng Hòe bất chấp, nhắm mắt lại, dốc toàn bộ năng lực suy tính phương pháp giải mã phù văn!
Hứa Ứng buông chân hắn ra, vận dụng pháp lực cắt núi đá chế tạo một đàn tế.
Phương Tùng Hòe trợn tròn mắt nhìn đàn tế này, tâm thần rối loạn, vội vàng kêu lên: “Ngươi làm gì đấy? Ngươi chế tạo đàn tế làm gì? Ngươi đừng làm bậy! Ta là Tiên Vương của Lôi Bộ trên Tiên giới, ngươi biết lai lịch của ta lớn nhường nào không? Ngươi biết chỗ dựa của ta ra sao không? Ông cháu ba đời nhà ta đều là Tiên Vương trên Tiên giới, ngươi dám động tới ta? Nếu ngươi động tới ta, ngươi...”
Hứa Ứng không nói một lời, tế ra Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh đặt trước đàn tế, kéo chân Phương Tùng Hòe đi lên đàn tế, để hắn quỳ gối chính giữa đàn tế.
Phương Tùng Hòe biến sắc, lớn tiếng nói: “Hứa Ứng! Hứa đạo hữu, có gì từ từ rồi nói! Ta cũng chỉ phụng lệnh làm việc mà thôi! Lỗi không ở ta! Ta là đồng lõa chứ không phải chủ mưu!”
Hứa Ứng đi xuống đàn tế, lấy vài nén hương ra giơ lên cao rồi khấn thầm, một lúc lâu sau mới cắm vào đỉnh.
Phương Tùng Hòe vội vàng nói: “Đạo hữu, đạo hữu! Ta không giết cha mẹ ngươi, ta không giết thật mà! Bản lĩnh của bọn họ rất lợi hại, trốn thoát khỏi tay ta, ta không giết bọn họ thật mà!”
Hứa Ứng mở to mắt, cố nén cơn kích động trong lòng, giọng nói khàn khàn: “Ngươi nói là bọn họ còn sống?”
Phương Tùng Hòe kêu lên: “Bọn họ còn sống! Hứa đạo hữu, chỉ cần ngươi không giết ta, ta sẽ kết hết chuyện năm đó cho ngươi!”
Hứa Ứng gật nhẹ đầu nói: “Được! Ta không giết ngươi, ngươi nói đi.”
Phương Tùng Hòe thở phào một tiếng rồi cao giọng nói: “Tây Vương Mẫu và chư vị đạo hữu thần đạo, các ngươi nghe rõ rồi đấy. Hứa đạo hữu đã nói hắn sẽ không giết ta! Hứa đạo hữu, ngươi không được lật lọng đâu đấy!”
Tây Vương Mẫu thống lĩnh chư thần lơ lửng trên không trung, nói: “Bản cung nghe rồi.”
Hứa Ứng nói: “Ngươi yên tâm đi, xưa nay ta không nuốt lời. Nói.”
Hỏa Long Thượng Nhân và Hàn Trạch Khang liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm chột dạ.
Phương Tùng Hòe nói: “Năm xưa ta phụng lệnh Thiên Tôn, thống lĩnh chư tiên Lôi Đình Đô Ti tiến đánh Ngọc Hư phong, cùng đi theo ta còn có hai ti khác, Vạn Thần Lôi Ti và Lôi Đình Bộ Ti.”