Chương 904 Xưa nay không nuốt lời 3
“Ngoài ra nhị viện gồm Ngũ Lôi viện và Khu Tà viện tấn công Ngọc Châu phong. Trước khi xuất phát, Thiên Tôn nói với ta, tuy thực lực Ngọc Hư phong không bằng Ngọc Châu phong nhưng cực kỳ quan trọng, nhất định phải phá hủy nó, nhổ cỏ tận gốc, không được để lại dù chỉ một tên.”
Hứa Ứng sắc mặt trầm xuống nói: “Có thù oán gì mà lại như vậy?”
Phương Tùng Hòe lắc đầu nói: “Chắc không có thù hận, Hứa đạo hữu nghĩ về tiên nhân chúng ta quá nông cạn rồi. Nếu có thù oán, chúng ta đã báo thù từ lâu rồi. Ta nghe Thiên Tôn nói chủ yếu là bất tử dân trên Ngọc Hư phong nắm giữ lực lượng không thuộc về phàm nhân, chỉ có tiên nhân mới có thể bất tử. Nếu lực lượng của bất tử dân lan truyền ra ngoài sẽ là tai họa cực lớn, nhất định phải xóa bỏ.”
Hứa Ứng nói: “Tiên giới cảm thấy lực lượng mà bất tử dân nắm giữ có thể uy hiếp thống trị của chư tiên?’
Phương Tùng Hòe cười gượng hai tiếng, không tiếp câu này mà nói: “Chúng ta giết tới trên Ngọc Hư phong, phát hiện bất tử dân của nơi này đúng là cực kỳ cường đại, không giống luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ, thực lực cường đại thậm chí có thể giao tranh với Tiên Vương! Một số cảnh tượng của nơi này cũng khiến những tiên nhân như chúng ta cảm thấy sợ hãi. Nơi này không phải là thế gian, phải nói là không nên xuất hiện trên thế gian!”
Hứa Ứng không hiểu gì cả.
Phương Tùng Hòe khôi phục bình tĩnh tiếp tục nói: “Năm xưa ta ác chiến liên tục, bị thương nhẹ, bất tử dân ở Côn Lôn đều tu luyện lục bí, đặc biệt lục bí của bất tử dân ở khu đất Hứa gia trên Ngọc Châu phong là lợi hại nhất, cặp nam nữ trẻ tuổi đó còn là nhân tài kiệt xuất trong số họ. Ta dẫn người truy sát, rất nhiều tiên nhân chết dưới đòn liên thủ của họ. Ta định dùng thằng nhãi đó làm mồi nhử...”
Sắc mặt Hứa Ứng trầm xuống.
Thằng nhãi đó, chính là y.
Phương Tùng Hòe nói: “Bọn họ liều mạng bảo vệ cho thằng nhãi đó, không muốn thằng nhãi đó bị thương,cho nên chỉ cần ra sức công kích thằng nhãi đó là khiến cặp nam nữ trẻ tuổi liều mạng bất chấp thương thế bảo vệ cho hắn. Từ đó thương thế của bọn họ sẽ càng ngày càng nặng, cho tới khi chết trong tay chúng ta. Lúc đầu kế sách này cực kỳ thuận lợi, quả nhiên bọn họ đã bị thương, nhưng người bên cạnh ta cũng càng ngày càng ít. Tới về sau nam nhân kia liều mạng yểm hộ nữ nhân bảo vệ thằng nhãi đó trốn đi. Chúng ta đuổi giết tới Vọng Hương đài, tới sâu trong Vọng Hương đài thì mất tung tích nam nhân kia.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Ta không dám đuổi tiếp, bên trong Vọng Hương đài cực kỳ khủng khiếp, ta lo mình rơi vào đó là vĩnh viễn không về được. Ta là Tiên Vương, còn tương lai tốt đẹp phía trước, sao phải chịu chết? Bên cạnh ta còn hai vị tiên nhân, đều là thuộc hạ của ta, nhưng chuyện ta không giết sạch bọn chúng tuyệt đối không được truyền ra ngoài, cho nên...”
Khóe mắt hắn run run nói: “Ta tiễn hai vị hảo huynh đệ lên đường rồi mới rời khỏi Vọng Hương đài, tìm hai mẹ con kia. Ta đuổi tới thế giới Phúc Thanh, thấy bóng dáng nữ nhân kia, đuổi tiếp thì lại mất dấu. Ta tìm khắp thế giới Phúc Thanh cũng không thấy thiếu niên kia đâu mới biết mình trúng kế điệu hổ ly sơn. Chắc chắn cô ta đã đưa thằng nhãi ấy tới thế giới khác, cố tình lưu lại tung tích dẫn ta đến thế giới Phúc Thanh.’
Hứa Ứng chờ trong giây lát, trong lòng dâng lên cảm giác hi vọng, truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
Phương Tùng Hòe nói: “Sau đó? Sau đó ta trở lại Côn Lôn, báo cáo đã giết chết ba người kia, tiên tướng bên người đã chết sạch. Cứ thế bàn giao lên trên.”
Hứa Ứng nói: “Chỉ có thế thôi?”
Phương Tùng Hòe gật đầu nói: “Năm xưa chúng ta tiêu diệt Côn Lôn không được triệt để, vẫn có một số bất tử dân chạy khỏi Côn Lôn, truyền bá lục bí ra ngoài. Sau này ta tới thế gian tra xét, phát hiện bọn họ không truyền bá pháp môn lục bí thật sự, cũng thấy yên lòng. Khi đó ta nghĩ có lẽ cặp nam nữ thật sự tinh thông lục bí đã trọng thương bỏ mình. Nhưng...”
Hắn liếc mắt nhìn Hứa Ứng một cái thoáng chần chờ nhưng vẫn nói: “Nếu ngươi vẫn còn sống, có lý nào bọn họ lại không sống được?”
Hứa Ứng trong lòng nôn nóng, lẩm bẩm: “Đúng vậy, nếu ta vẫn còn sống, đương nhiên bọn họ cũng vẫn sống. Khi đó bọn họ cường đại như vậy mà...”
Y nhắm mắt lại, hai hàng lệ trượt xuống bên má.
Sau lưng y, đột nhiên sát khí bừng bừng, một thanh kiếm gãy chậm rãi hiển hiện.
Thanh kiếm vừa xuất hiện, gió lốc lập tức nổi lên bốn phía, trong gió thi thoảng lại có thiên địa đại đạo gào thét, hình thành từng luồng khí đen.
Trong lúc nhất thời, nhật nguyệt ảm đạm, sát ý sâm nghiêm phủ kín thiên địa, ngay cả chư thần Côn Lôn cũng cảm thấy thần lực bản thân như muốn đứt đoạn dưới thanh kiếm gãy!