Chương 906 Côn Lôn Ngọc Hư cung 2
Hứa Ứng hỏi thăm: “Đạo hữu có biết vì sao thiên địa đại đạo thời cổ đại hóa thành tĩnh lặng không?’
Tây Vương Mẫu lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói có liên quan tới chuyện triều tịch dẫn tới đạo khô.”
"Triều tịch? Đạo khô?"
Hứa Ứng nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ là tam giới triều tịch?”
Lần đầu tiên y nghe tới triều tịch là từ miệng Viên Thiên Cương, nhắc tới tam giới triều tịch. Viên Thiên Cương nói Tiên giới, cõi âm và Chư Thiên Vạn Giới sẽ có hiện tại triều tịch, có tiên duyên xuất hiện.
Không biết triều tịch mà Tây Vương Mẫu nói tới có liên quan gì không.
Tây Vương Mẫu lắc đầu: “Chắc không phải. Tam giới triều tịch là Tiên giới, cõi âm và Chư Thiên Vạn Giới khoảng khác quá gần, gây ra ảnh hưởng, triều tịch thời cổ đại có uy lực càng dữ dội.”
Nhưng cụ thể thì triều tịch và đạo khô do cái gì gây ra, bà cũng không biết.
Hứa Ứng chìm vào trầm tư, thiên địa đại đạo trong đại thế giới Thái Thủy khôi phục có lẽ là do Huyền Không đào được phong ấn Cổ Phật. Còn thế giới Nguyên Chinh cũng có dấu hiệu khôi phục. Biển cả của thế giới Nguyên Thú nối liền với Tổ Đình, đại thế giới Nguyên Sơ đã biến mất từ lâu còn giáp ranh với Tổ Đình.
Nhưng chuyện này đều rất kỳ quái.
Y đặt những nghi hoặc này vào đáy lòng, nói: “Tây Vương Mẫu, nếu có con đường khác dẫn tới Tổ Đình, thế thì Côn Lôn có thể vào Tổ Đình tránh họa. Trong Tổ Đình ta có chút thế lực, một số người trong Tổ Đình cũng nể mặt ta, hay là cứ quyết định như vậy đi, dời Côn Lôn tới Tổ Đình.”
Tây Vương Mẫu tán thành, cười nói: “Nhóc họ Hứa, chuyện di chuyển giao cho ta và nữ tiên, ngươi muốn tới Ngọc Hư cung, ta đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, hay là ngươi vào Ngọc Hư cung trước đi.”
Hứa Ứng vội vàng cảm tạ.
Tây Vương Mẫu và y đi lên đỉnh Ngọc Hư phong, nơi này từng là hành cung của hoàng đế, bây giờ chỉ còn lại một vùng phế tích. Hai người cùng leo lên Thần Kiều, Thần Kiều của nơi này đã đứt đoạn, không cách nào tiến vào Ngọc Kinh, phải dựa vào động thiên tổ pháp na sư của Hứa gia để nối liền tới Ngọc Kinh.
Lần trước bọn Hứa Ứng tới nơi này, Hứa Ứng dựa vào động thiên na tổ Na Phàm kết nối với Ngọc Kinh thành, tiến tới Ngọc Kinh độ Thiên kiếp phi thăng.
“Trong lịch sử, các vị đại đế thống nhất thế giới đi tới Côn Lôn, sau đó sẽ được tộc trưởng khu đất Hứa gia tiếp đãi. Tộc trưởng sẽ dẫn bọn họ đi lên Thần Kiều, dùng động thiên na sư nối liền đoạn Thần Kiều cuối cùng, kết nối với Ngọc Kinh.”
Tây Vương Mẫu cảm khái nói: “Nhưng đã rất lâu rồi không ai dùng quy củ này.”
Sau trận chiến bốn mươi tám ngàn năm trước, nơi này không còn tộc nhân Hứa gia tiếp đón.
Hứa Ứng phát động động thiên Tiên giới, tiên quang trong động thiên bay ra, hóa thành một Thần Kiều, nối liền với Thần Kiều dưới chân bọn họ, trải dài tới Ngọc Kinh thành trong hư không. Tây Vương Mẫu và bọn họ cùng đi vào Ngọc Kinh, tới đàn tế trời của các bậc đại đế. Các đại đế sẽ tế trời ở nơi này, cũng phi thăng ở nơi này. Tế trời chính là tế lễ Tổ Đình không cách nào trở về, phi thăng lại là phi thăng lên Tiên giới.
Tây Vương Mẫu nói: “Ngọc Hư cung tọa lạc trên bầu trời của Ngọc Kinh thành.”
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên nhưng không thấy bất cứ thứ gì.
Ngọc Kinh như một tòa Bỉ Ngạn, nằm giữa hư không, thậm chí không trong Chư Thiên Vạn Giới, không ở cõi âm, không tại dương gian, không nằm trong Tiên giới!
Y nhìn ra phía ngoài, không thấy Côn Lôn, cũng không thấy bất cứ thế giới nào, chỉ thấy một Thần Kiều lẻ loi trơ trọi bồng bềnh trong hư không, nối tới Ngọc Kinh thành.
Phía cuối Thần Kiều là một luồng sáng.
Tây Vương Mẫu nói: “Côn Lôn còn gọi là Côn Lôn cảnh, tàn tích Côn Lôn, một nửa nguyên nhân là vì Ngọc Hư cung. Muốn mở Ngọc Hư cung cũng không dễ dàng gì, cho dù là ta cũng phải chuẩn bị nhiều ngày.”
Thân hình của bà di động, chỉnh sửa lại đàn tế chính giữa Ngọc Kinh thành, sắp xếp lại các bia đá, cột hoa biểu, đại đỉnh, lại lấy ra cờ xí dựng xung quanh đàn tế, bên trên vẽ hình thù kỳ dị, như phù văn Tiên đạo mà lại không phải, có vẻ giống đạo văn nhưng cũng có chỗ khác biệt.
Tây Vương Mẫu đứng trên đàn tế, điều động thần lực, thần lực mênh mông thâm thúy như đại dương. Hình vẽ trên bia đá, cột hoa biểu, đại đỉnh và cờ xí dồn dập sáng lên.
Tiếp đó một luồng hào quang chiếu rọi hư không, tia sáng này không xé rách hư không, ngược lại chiếu rọi thứ gì đó ẩn giấu trong hư không.
Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy nơi hào quang chiếu tới có một khoảng thiên địa, thần thánh không gì sánh được.
Chắc nơi đó là Ngọc Hư cung.
Nhưng cảnh tượng này lại giống như ảo ảnh y thấy trong Tu Di sơn.