← Quay lại trang sách

Chương 907 Côn Lôn Ngọc Hư cung 3

Lúc ở Đại Lôi âm tự y đã thấy trong thời cổ đại trên Tu Di sơn có một thế giới khác thời không khác, chu phật tọa trấn trong đó.

Còn bây giờ trên Côn Lôn sơn có thời không của thế giới khác, dù sao cũng khá tương tự.

Hứa Ứng khẽ cúi người với Tây Vương Mẫu rồi lập tức phi thân lên, lao vào trong hào quang trên tế đàn. Thân hình y vừa tiến vào luồng sáng đó là thấy cảnh tượng trước mắt biến ảo, xoay tròn liên tục.

Hứa Ứng cứ như bước vào một con đường nào đó, thân hình không chịu khống chế, bị kéo tới vùng đất không biết!

“Viu~”

Trong cột sáng, thân hình Hứa Ứng biến mất, cột sáng kia cũng hóa thành ảm đạm, cuối cùng hạ xuống tế đàn. Hình vẽ biến hóa khó lường trên bia đá, cột hoa biểu, cờ xí xung quanh cũng tắt dần, tất cả khôi phục như lúc đầu.

Tây Vương Mẫu nhìn ra ngoài Ngọc Kinh thành, nữ tiên đã đi tới bên trên Thần Kiều, Tây Vương Mẫu nói với nữ tiên: “Đạo hữu, chúng ta ở đây khơi thông đường tới Tổ Đình, di chuyển Côn Lôn tới Tổ Đình!”

Nữ tiên ngồi kết già, nguyên thần hiển hiện sau lưng, Tây Vương Mẫu cũng khoanh chân ngồi xuống, hai người đối diện, ai nấy làm phép.

“Ầm ầm!”

Hư không chấn động kịch liệt, trong hư không đột nhiên có mây mù lượn lờ cuốn tới, vô số không gian nhanh chóng trôi qua, một lúc lâu sau thiên địa đại đạo dị vực ập tới.

Thiên địa của Tổ Đình xuất hiện ở đầu khác của hư không.

Nữ tiên lập tức bộc phát thần thức cường đại của mình, kết nối với Tổ Đình, Côn Lôn thần sơn khổng lồ sáng tối chập chờn, rơi xuống Tổ Đình!

Khu vực cực tây của Tổ Đình, một loạt cự thú viễn cổ Mãng Thiên thanh ngưu đang ăn Long Huyết linh lăng trong lâm nguyên, đám quái vật này khổng lồ như từng ngọn núi lớn, khu rừng Long Huyết linh lăng rộng lớn vạn dặm.

Đúng lúc này đột nhiên giữa thiên địa vang lên tiếng sấm cuồn cuộn, Mãng Thiên thanh ngưu dồn dập ngẩng đầu lên, giơ cái sừng trâu khổng lồ cảnh giác nhìn bốn phía.

Bọn chúng nghe thấy tiếng sấm nhưng lại không thể thấy tiếng sấm từ đâu tới.

Đám dân du mục trên lưng Mãng Thiên thanh ngưu cũng dồn dập nhìn bốn phía.

Trên lưng Mãng Thiên thanh ngưu thường có một thôn trang nhỏ, nhân số không nhiều, khoảng mấy chục người, chăn nuôi sinh sống.

Mỗi khi hai con Mãng Thiên thanh ngưu trong lâm nguyên gặp nhau là lúc dân du mục trong hai thôn trang qua lại trao đổi với nhau, gọi là chợ chăn trâu.

Hôm nay là buổi chợ lớn mấy chục năm mới có một lần, đàn trâu tập hợp với nhau, dân du mục qua lại cực kỳ náo nhiệt.

Đột nhiên hào quang lóe lên từ sâu trong không gian, tiếp đó thiên địa rung chuyển kịch liệt, một tòa thần sơn cổ xưa không gì sánh được lao tới từ trong thời không khác!

Cảnh tượng đó cứ như thần sơn vốn phải ở đây, chẳng qua thời không chồng chất, bây giờ phóng thích từ trong thời không khác ra mà thôi.

Lại như gập một tờ giấy bằng phẳng lại khiến hai không gian vốn cách xa nhau mấy vạn dặm bỗng dưng nối liền, không gian vài vạn dặm ở giữa đã bị ẩn giấu.

Còn bây giờ tờ giấy mở ra, không gian mấy vạn dặm lập tức hiển hiện.

Khó khăn lắm bầy Mãng Thiên thanh ngưu mới tập hợp thành chợ chăn trâu, lại thấy hào quang lóe lên, chợ chăn trâu bị chia thành hai bên trái phải, chính giữa là cả khu vực tàn tích Côn Lôn lên tới vài vạn dặm.

“Cuối cùng cũng trở về Tổ Đình rồi!” Tây Vương Mẫu trong lòng vui vẻ.

Lúc này một con Huyền Vũ Thần Quy còn khổng lồ hơn Mãng Thiên thanh ngưu cõng cả dãy núi lọt vào tầm mắt bà, bên trên dãy núi là Tiên giới, có tiên quang từ trên chiếu xuống, cực kỳ bất phàm.

"Tiên sơn? Chẳng lẽ là ••...."

Tây Vương Mẫu trong lòng máy động, chỉ thấy một con rắn lớn vô song từ trong tiên sơn bay ra, lao thẳng qua luồng sáng, trườn về phía này.

“Hình như là con rắn bên cạnh nhóc họ Hứa, hình thể đã to lớn hơn trước! Cái vòng sáng loáng ở đuôi nó là gì vậy?”

Tây Vương Mẫu quan sát, đợi khi Ngoan Thất bay tới gần mới nhận ra trên đuôi Ngoan Thất là Kim Cương trác, thầm nghĩ: “Hóa ra là cái vòng thật.”

Ngoan Thất bay tới Côn Lôn, vội vàng hạ xuống, lên núi bái kiếm Tây Vương Mẫu nói: “Thần bà tính được Côn Lôn sắp tới nên để Bồng Lai tiên sơn xuất phát sớm, tới đây nghênh đón Tây Vương Mẫu.”

Tây Vương Mẫu kinh ngạc nói: “Thần bà là ai?”

Ngoan Thất nói: “Ta cũng không biết lai lịch của cô ấy, chỉ biết là cô ấy chỉ có thể ở trên Bồng Lai tiên sơn, không thể đi xuống. Nếu Tây Vương Mẫu không để ý có thể tới Bồng Lai tiên sơn gặp cô ấy.”

Tây Vương Mẫu trong lòng máy động nói: “Cô ấy từng chết rồi, lại dùng bất tử dân khởi tử hoàn sinh, cho nên không thể xuống núi! Ta tới gặp cô ấy.”

Ngoan Thất đi trước dẫn đường, Tây Vương Mẫu theo sau bước lên Bồng Lai, chẳng bao lâu sau đã bay vào Bồng Lai tiên sơn, đi tới Di Đà tự.