Chương 908 Mời thần thì dễ, tiễn thần lại khó 1
Tây Vương Mẫu thấy Thần bà, không khỏi kinh ngạc cười nói: “Ta đang nói Thần bà thần cơ diệu toán là ai, hóa ra là đạo hữu. Làm sao ngươi trốn được?”
Thần bà cười nói: “Được nhóc họ Hứa mang khỏi Tiên giới.”
Tây Vương Mẫu liếc mắt nhìn con rắn lớn vừa thu nhỏ hình thể đang nấp bên cạnh nghe lén, nói: “Hứa Ứng cũng đang ở Côn Lôn, đang lĩnh ngộ ở Ngọc Hư cung.”
Ngoan Thất vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy ra ngoài kêu to: “Ngài chuông, A Ứng ở Côn Lôn, chúng ta đi tìm hắn thôi.”
Dưới mái điện Di Đà tự, một quả chuông bề ngoài mộc mạc vội vàng rụng khỏi móc nối, oán giận nói: “Ta còn định nghe thêm chút chuyện, sao ngươi lại vạch trần.”
Vẻ ngoài mộc mạc của quả chuông bay biến, phát ra tiên quang lấp lóe, cùng Ngoan Thất bay tới Ngọc Hư phong trên Côn Lôn sơn.
Lúc trước nó và Ngoan Thất xuất quỷ nhập thần, ẩn hiện trong cấm khu Tổ Đình, đi khắp nơi gột rửa khu vực Tiên đạo dị thường, thăm viếng tiên mộ, kiếm được rất nhiều bảo bối, đang muốn khoe khoang với Hứa Ứng, không ngờ Hứa Ứng lại rời khỏi Tổ Đình.
Một chuông một rắn bay lên Ngọc Hư phong, nhưng không cách nào vào Ngọc Hư cung, đành phải chờ trên Thần Kiều.
Hứa Ứng đứng giữa một thiên địa cổ xưa, nhìn xuống bên dưới có thể thấy Côn Lôn và Chư Thiên Vạn Giới, thậm chí chứng kiến cả Tổ Đình.
“Hóa ra nơi này mới là Côn Lôn cảnh.”
Y cảm khái một tiếng, nhìn về phía trước, nhưng trước mặt chỉ thấy hoang vu tĩnh mịch, thiên địa mịt mờ, như phủ một lớp bụi sương.
Nơi này đâu đâu cũng là cảnh tượng vỡ nát, núi non vỡ nát, nhật nguyệt vỡ nát!
Trước mặt y là một vách núi vỡ nát, vách núi hiểm trở, đỉnh núi vẫn còn nhưng sườn núi đã nát tới mức chỉ còn cỡ cây kim nối với ngọn núi bên dưới!
Còn trên đỉnh núi là một cung điện tàn tạ.
Hứa Ứng phi thân lên, đi tới vách núi, hạ xuống phế tích kia.
Phía trước cung điện có một tảng đá hình thù không theo quy tắc nào, trên đó có chữ vàng.
Côn Lôn cảnh, Kỳ Lân nhai.
Hứa Ứng thu ánh mắt, đi vào cung điện phía trước, nơi này chỉ còn một cánh cửa, phía sau đã vỡ vụn.
Hai cây cột bên cửa có câu đối.
Cực mục Côn Lôn cao, nhạ đại càn khôn xanh bán bích.
Đãng hung điền hải khoát, vô biên phong nguyệt ỷ tằng lâu.
(Tạm dịch: Mắt nhìn Côn Lôn vời vợi, chống một nửa càn khôn rộng lớn
Ưỡn ngực lấp biển mênh mông, trăng gió vô biên dựa tầng lầu.)
“Những tồn tại thời cổ đại đúng là ai nấy đều lớn lối.”
Hứa Ứng đi vào cánh cửa Ngọc Hư cung, thầm nhủ: “Vùng đất Đạo Khải cũng có một cặp câu đối. Mở Thái Cực đồ, không ngoài cửu cung và bát quái; dùng đại pháp lực, có thể dạy nhất khí hóa Tam Thanh. Câu đối ngoài cửa Ngọc Hư cung lại nói mình như Côn Lôn sơn, nâng nửa bên càn khôn, ý chí như biển, thời gian vô biên trôi qua bên ngoài còn Ngọc Hư cung trong lầu thời gian không đổi không suy chuyển!”
Nhưng ý chí mênh mông này cũng không thể chèo chống cho Ngọc Hư cung và Côn Lôn cảnh, mọi thứ ở nơi này đã vỡ vụn, chỉ còn lại cánh cửa.
“Năm xưa ta lĩnh ngộ ở đây, chế tạo Ngọc Hư cung, đặt trong Bỉ Ngạn động thiên Ngọc Trì.”
Hứa Ứng chạm tới cây cột sừng sững không đổ của Ngọc Hư cung, đột nhiên trước mắt mơ hồ, một đoạn ký ức dâng lên trong đầu.
Phụ thân của y, tiên sinh trẻ tuổi dạy học trong trường tư thục của khu đất Hứa gia giơ tay chạm vào cây cột này, nói với y: “Năm xưa những người có đại thành tựu cư ngụ tại đây, bọn họ truyền đạo ở chỗ này. Bọn họ lĩnh ngộ đại đạo quá cao thâm, tới mức khi bọn họ truyền đạo, dấu ấn đại đạo lưu lại trong thiên địa. Nếu con ổn định tâm thần, con có thể cảm ứng được dấu ấn này, như bọn họ thì thầm...”
Hứa Ứng hạ giọng nói: “... như bọn họ thì thầm, lại như đại đạo ngâm vang, như khoảng thiên địa này đang thuật lại vạn tượng.”
Những gì y nhẩm lại là lời nói của phụ thân khi đó.
“Nơi này là đạo tràng của bọn họ, bọn họ gọi là Đại La. Người đạt được đại thành tựu ở nơi này bỏ lại đạo tràng Đại La này.” Phụ thân của y nói.
“Vì sao bọn họ lại từ bỏ nơi này?” Hứa Ứng thấy trong trí nhớ có một bản thân nhỏ hơn ngẩng đầu lên hỏi.
Phụ thân lắc đầu nói: “Không biết. Có lẽ bọn họ bất đắc dĩ rời khỏi nơi này, có lẽ bọn họ phát hiện thứ gì đó tốt hơn. Sau khi bọn họ đi khỏi, nơi này cũng hoang phế, đại đạo tan rã, bầu trời tan thành từng mảnh, mặt đất hóa thành hoang vu...”
Đột nhiên Hứa Ứng thấy một bản thân khác, là y trong kiếp đầu, chắc là sau khi Côn Lôn bị hủy diệt, có vẻ trưởng thành hơn, thậm chí còn thành thục hơn mình một chút.
Bây giờ thân thể của Hứa Ứng vẫn duy trì ở mười bốn tuổi, có lúc y còn phiền não vì chỉ có mỗi một cọng lông.