Chương 919 Ngọc Hồ chân nhân lật xe 2
A Phúc ngốc nghếch cứng đầu nói: “Ta không học, ta không họ Hứa...”
Phượng Tiên Nhi huých tay vào người hắn, cười nói: “Hắn họ Hứa, ngươi cũng họ Từ, sao lại không học?’
A Phúc ngốc nghếch hậm hực im lặng. Năm xưa na pháp trong thế giới Nguyên Thú bị chính hắn hủy diệt, hắn coi đó là niềm kiêu hãnh. Lần trước Hứa Ứng truyền cho hắn ngọc giản tổ pháp một trong lục bí, hắn cũng chỉ đáp miệng là xem thử chứ không tu hành.
Nhưng Hứa Ứng định lan truyền tổ pháp lục bí tại Nguyên Thú khiến hắn động lòng.
Tổ pháp này được truyền thụ thì không ai có thể gặt hái người khác, trường sinh không còn là hão huyền.
“Hứa quân, tu luyện tổ pháp có thể thành tiên không?”
A Phúc ngốc nghếch nói: “Nếu không thể thành tiên, thế thì có ý nghĩa gì?”
Hứa Ứng lườm hắn một cái: “Ta truyền thụ tổ pháp, ngươi có học không?”
A Phúc ngốc nghếch quả quyết nói: “Học! Thằng ngốc mới không học!”
Hứa Ứng không đi luôn mà lưu lại truyền thụ tổ pháp lục bí cho bọn họ. Ngay cả thời bốn mươi tám ngàn năm trước tổ pháp này cũng là bí mật bất truyền, nhưng bây giờ lại bị Hứa Ứng lan truyền.
Nguyên Thú có ý nghĩa rất lớn đối với y. Trong quá khứ hơn bốn vạn năm tuy y luôn bị cầm tù nhưng kẻ cầm tù ta là tiên thần, người nuôi ta là phụ mẫu. Hơn bốn vạn năm qua y đã được vô số người trôm nom.
Y muốn thay đổi thời thế ăn thịt người này, tuy bây giờ mọi người không còn tu luyện na pháp có sơ hở, nhưng nếu luyện khí vẫn không thể vượt qua hi vọng của tầng lớp luyện khí sĩ, thế thì chuyện ăn thịt người sẽ lại tái diễn.
Cho nên y định truyền bá tổ pháp lục bí.
Dưới cây Ngô Đồng, A Phúc ngốc nghếch, Phượng Tiên Nhi, Ngoan Thất và quả chuông lẳng lặng lắng nghe Hứa Ứng truyền thụ tổ pháp lục bí, Ngoan Thất liếc mắt nhìn quả chuông một cái, thầm nghĩ: “Chuông ngốc nghe lục bí có tác dụng quái gì? Nó có lục bí đâu, làm sao mà tu luyện được?”
Trùng mẫu cũng lẳng lặng nằm trên vai Hứa Ứng, lắng nghe tỉ mỉ, cứ như có thể hiểu được.
Ngoan Thất thầm nghĩ: “Tiên trùng là sản phẩm nhân tạo, cho dù nghe hiểu cũng không cách nào mở lục bí. Thế thì địa vị Thất gia vững chắc nhất rồi.”
Hắn lại liếc mắt nhìn A Phúc ngốc nghếch một cái, thầm nghĩ: “Hắn cũng không được, hắn không có đầu óc.”
Nhưng A Phúc ngốc nghếch lại là người đầu tiên tìm hiểu thấu đáo tổ pháp lục bí, khiến Ngoan Thất chịu đả kích.
Hứa Ứng chỉ dạy một lần rồi để bọn họ tự lĩnh ngộ, có gì không hiểu thì tới hỏi mình.
“Không biết mấy năm nay Chu Thiên tử và Tổ Long thế nào rồi? Còn bọn Nhạn Không Thành, Tiết Doanh An và Thời Vũ Tình nữa, không biết tình hình thế nào rồi? Còn những tông môn kia, bọn họ có tu luyện tổ pháp mà ta truyền bá không?”
Hứa Ứng đứng dưới Nguyên Đạo Tinh Tụy, nhìn non sông tươi đẹp xung quanh, xa xa là Linh Lăng thành, Nại Hà, Vô Vọng sơn, còn có Thần Đô, Lạc Dương, Hạo Kinh ở xa hơn nữa.
Lúc tới đây y từng ở với vài người, Hứa Ứng còn nhớ đám người Quách Tiểu Điệp, lão gia tử Quách gia, còn cả Thần Đô thứ hai, những người này những địa điểm này khiến y tưởng nhớ, trong lòng nôn nóng chỉ hận không thể lập tức bay tới gặp bọn họ.
“Nguyên Thú, ta sẽ còn trở lại, nhưng số lần trở về chắc sẽ càng ngày càng ít. Cũng như quê hương, sau khi rời xa thì số lần trở về cũng thưa thớt dần, chỉ còn lại hoài niệm.”
Hứa Ứng thầm nhủ trong lòng: “Lần này trở về, vừa vặn tới tạm biệt bạn bè cố nhân.”
Không ra khỏi Nguyên Thú thì không biết thế giới rộng lớn. Sau khi đi rồi quay về Nguyên Thú, mới biết cõi lòng mình không còn ở đây.
Đột nhiên Phượng Tiên Nhi cười nói: “Kỳ quái, không biết vì sao tiên khí trấn giáo của Cửu Nghi tông chúng ta cứ rục rà rục rịch!”
Suy nghĩ của Hứa Ứng bị cô ngắt đứt, nhìn về phía tiên khí kia. Phượng Tiên Nhi đang cố gắng trấn trụ tiên khí này.
Phượng Tiên Nhi và A Phúc ngốc nghếch sáng lập ra một môn phái gọi là Cửu Nghi tông, tiên khí trấn giáo là một cái tiên hồ. Tiên hồ này ẩn chứa tiên quang, bên ngoài hiện lên khí tượng tiên gia, bên trong chứa đựng càn khôn, tỏa ra huyền cơ, cực kỳ lợi hại.
Giờ phút này ấm ngọc lúc lớn lúc nhỏ, thi thoảng lại lao tới như muốn bay xa.
Miệng hồ lô của tiên hồ mở ra, bên trong có tiên khí mờ ảo, ầm ầm phun trào. Bên ngoài tiên dược, từng đạo văn tự di chuyển, chấn động ong ong, đạo văn biến hóa, từ trong đạo văn hiển hóa các loại đạo tượng bất phàm. Cảnh tượng này khiến mọi người chấn động, dồn dập nhìn sang.
Phượng Tiên Nhi biến sắc nói: “Ta không trấn áp được nữa rồi!”
A Phúc ngốc nghếch vội vàng ra tay định chế ngự ấm ngọc kia, hai người bọn họ đều từng tế luyện ấm ngọc. Phượng Tiên Nhi kém hơn A Phúc ngốc nghếch một chút, phải nhờ A Phúc ngốc nghếch giải thích Hồ Thiên Chứng Đạo kinh truyền thụ cho cô.