← Quay lại trang sách

Chương 920 Ngọc Hồ chân nhân lật xe 3

Ấm ngọc cũng là A Phúc ngốc nghếch hướng dẫn cô cùng tế luyện, nếu không vị chưởng môn Cửu Nghi sơn này cũng không thể hàng phục ấm ngọc.

Còn thời không này, ngay cả A Phúc ngốc nghếch ra tay cũng vô ích, hoàn toàn không trấn áp được tiên khí này!

Ong ong ong!

Sau lưng A Phúc ngốc nghếch, từng tòa động thiên tổ pháp lần lượt mở ra, chói lọi mỹ lệ, không ngừng xoay tròn phía sau hắn, tăng cường tu vi thực lực hơn mười lần!

Ngoan Thất thấy vậy không khỏi kinh hãi: “A Ứng vừa truyền thụ tổ pháp lục bí cho chúng ta mà thằng ngốc này đã học xong rồi? Hắn không có đầu óc mà còn thông minh như vậy, nếu có đầu óc còn tới mức nào?”

Tư chất của A Phúc ngốc nghếch thậm chí khiến Hứa Ứng cũng phải chấn động. Tu thành liền một lèo cả lục bí, thiên phú cao tới mức thế gian hiếm thấy!

Thế gian này bao gồm toàn bộ Chư Thiên Vạn Giới!

Nhưng tu vi cảnh giới của A Phúc ngốc nghếch không cao, sau khi độ kiếp phi thăng ở Côn Lôn, hắn bị người ta phá hủy cảnh giới, nguyên thần tan thành tro bụi, tuy được Hứa Ứng cứu nhưng tu vi mất hết.

Mắt thấy ấm ngọc sắp bay đi, Hứa Ứng cũng ra tay, một tòa Thiên Quan trấn áp xuống, chế ngự ấm ngọc kia. Nhưng trong ấm ngọc chợt có tiên khí phun ra, y mới là Khấu Quan kỳ thứ hai, còn chưa tu thành nguyên thần, cho dù học được lục bí nhưng tu vi có hạn, không cách nào trấn áp triệt để ấm ngọc.

Ấm ngọc bay ra, không ngờ lại khiến Thiên Quan thứ bay lung lay không ngừng, không cách nào trấn áp.

Từ trong ấm ngọc có tiên quang bay ra, không ngờ lại cuốn lấy Thiên Quan, như muốn kéo Thiên Quan vào trong ấm ngọc!

Hứa Ứng biến sắc, lập tức phát động Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh, quát: “Thu!”

Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh là Huyền Không Thần Vương tốn vài vạn năm, dùng hương hỏa của vô số lê dân bách tính chế tạo thành bảo bối công đức, tôn là chí bảo Thiên đạo, có thần lực vô biên, khắc dấu ba ngàn Thiên đạo, uy lực cực kỳ cường đại.

Đỉnh này có thể nuốt trọn vì sao, thu cả càn khôn, Hứa Ứng lại là chủ nhân của bảo vật này, tế cả biển lửa và đại dương thủy hỏa giao luyện, đại đỉnh thôn thiên, tư thế như muốn quét sạch toàn bộ bầu trời thế giới Nguyên Thú, hút hết vào trong đỉnh!

Hứa Ứng cũng tuyệt đối không ngờ Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh lợi hại như vậy, không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Chỉ nghe viu một tiếng, Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh đã hút ấm ngọc vào trong đỉnh.

Hứa Ứng còn chưa kịp thở phào một tiếng, đột nhiên ấm ngọc bay ra khỏi Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh, miệng ấm hướng xuống, lại định thu ngược lại Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh!

“Cực kỳ lợi hại! Chẳng lẽ Ngọc Hồ Chân Nhân đang điều động bảo vật này? Nếu hắn đang ở Tiên giới, chắc chắn không thể đấu lại được ta!”

Hứa Ứng tế Tiên Đạo Dao Trì và Thập Nhị Trọng Lâu, cùng Thiên Quan hợp lực trấn áp ấm ngọc, bên dưới thì Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh đối đầu với ấm ngọc, cho dù vậy vẫn không trấn áp được.

Hứa Ứng bỗng nhiên biến sắc, lập tức tỉnh ngộ: “Ngọc Hồ Chân Nhân không ở Tiên giới mà đang ở Nguyên Thú! Trước đây hắn cách bảo vật này quá xa, khó mà cảm ứng được vị trí của bảo vật này. Bây giờ hắn cách bảo vật này càng ngày càng gần, uy lực của ấm ngọc cũng càng ngày càng mạnh! Chỉ e Ngọc Hồ Chân Nhân đã tới gần Cửu Nghi sơn!”

Y vận nguyên khí, sau lưng ong ong hai tiếng hiện ra hai đại động thiên na tổ, phát huy uy lực của bốn đại cảnh giới luyện thành pháp bảo tới mức cực hạn.

A Phúc ngốc nghếch nhìn hai tòa động thiên này, lộ vẻ kinh ngạc.

Nhưng ngay lúc này chỉ nghe viu một tiếng, ấm ngọc hút phăng Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh vào trong rồi lập tức thay đổi phương hướng. Tiên Đạo Dao Trì, Thập Nhị Trọng Lâu và Thiên Quan không cái nào thoát được, dồn dập bị ấm ngọc hút vào.

Hứa Ứng chỉ cảm thấy trống rỗng, pháp bảo do bốn đại cảnh giới của mình luyện thành đều mất đi cảm ứng!

Quả chuông định chạy trốn nhưng cũng bị một luồng tiên quang cuốn lấy, biến mất không còn tăm hơi.

“Ha ha ha ha! Đi mòn gót sắt không tìm được, đến lúc thấy lại chẳng tốn công!”

Một giọng nói già nua phóng khoáng vang lên, lại thấy một ông lão tóc trắng đạo cốt tiên phong cất bước đi tới, ngắc nhẹ từ xa, ấm ngọc kia bay thẳng tới tay ông lão.

Ông lão tóc trắng mặt mày hồng hào, thân thể cường tráng, cười nói: “Hứa Ứng, quả nhiên là ngươi! Còn có hai tên đồ đệ ngoan của ta nữa chứ!”

Ánh mắt lão ta như điện chớp quét qua A Phúc ngốc nghếch và Phượng Tiên Nhi, ba chữ đồ đệ ngoan gằn rất nặng, thù mới hận cũ xộc thẳng lên đầu.

A Phúc ngốc nghếch trong lòng giật thót, khóe miệng chảy nước miếng, vui vẻ hớn hở: “Sư, sư phụ, cuối cùng cũng đợi được lão nhân gia rồi!”

“Ta nhổ vào!’