Chương 922 Bái kiến cố nhân 2
Hứa Ứng lẳng lặng phát động Thiên Nhãn xem thử, chỉ thấy nguyên thần vẽ mấy hình thù xiêu xiêu vẹo vẹo lên giấy, là bộ dạng Ngoan Thất, A Phúc ngốc nghếch, Phượng Tiên Nhi và quả chuông, bên cạnh còn rất trịnh trọng ghi lại tên họ, tránh cho bản thân lãng quên.
Còn trên quyển sách nhỏ của hắn còn rất nhiều chân dung và tên người.
Hiển nhiên cái bệnh hay quên của hắn vẫn chưa được cải thiện mấy. Hứa Ứng thầm buồn cười nhưng cũng rất cảm động, không vạch trần hắn.
“Ngươi tu thành nguyên thần rồi? Chỗ ta còn có tổ pháp na pháp, định truyền thụ cho ngươi.” Hứa Ứng tiếc nuối nói.
Kim Bất Di cười nói: “Ngươi truyền cho ta thử xem, ta đã mạnh như vậy rồi, trí nhớ lại khá tốt, không khéo có thể mở được.”
Hắn là cự thú thái cổ đã trưởng thành, thực lực cao thâm khó lường, đối với hắn luyện khí chỉ là dệt hoa trên gấm, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ của hắn thêm nhiều năm.
Nếu có thể tu luyện thêm tổ pháp trong na pháp, thế thì tuổi thọ của hắn sẽ lại tăng nhiều.
Nhưng muốn dạy bảo Kim Bất Di, chỉ e hơi khó.
Đám người Ngoan Thất, A Phúc ngốc nghếch vẻ mặt cảm thông nhìn Hứa Ứng, đã đoán trước sau này cuộc sống của Hứa Ứng sẽ rất khổ cực, không khéo dạy được một lúc là nổi giận lôi đình.
“Kỳ quái, Ngọc Hồ Chân Nhân hạ giới nói là nhắm vào ta, mà còn phải bắt người mở động thiên Tiên giới. Ngọc Xuyên công tử cũng muốn bắt ta, còn muốn bắt người mở động thiên Tiên giới. Chẳng lẽ bọn chúng không phải đồng bọn?”
Hứa Ứng suy nghĩ, đây là hai đội ngũ khác nhau.
Y giảng giải mọi chuyện mình trải qua trong thời gian vừa qua cho A Phúc ngốc nghếch, từ đại thế giới Nguyên Sơ Ma Vực xâm lấn tới thiên địa đại đạo của vùng đất Đạo Khải khôi phục, lại tới đại đạo của Ly Hận thiên khôi phục. Tiếp tục nói tới chuyện ở Tu Di sơn và tai nghe mắt thấy tại thế giới Nguyên Chinh, cuối cùng là Côn Lôn Ngọc Hư cung gần nhất. Y kể từ đầu tới cuối sau đó ánh mắt sáng ngời phấn chấn tinh thần nhìn A Phúc ngốc nghếch.
“Trong chuyện này có ít nhất bốn thế lực Tiên giới âm thầm tranh đấu.”
A Phúc ngốc nghếch suy nghĩ rồi nói: “Một trong bốn thế lực đó là chính thống tại Tiên giới, chắc là Lôi Bộ Thiên Tôn, là thế lực chính thống. Ba thế lực còn lại lần lượt là thế lực Đế Quân mà Ngọc Xuyên công tử đại biểu, Ngọc Hồ Chân Nhân đại biểu cho một thế lực khác, còn Quỷ Khư đại biểu cho thế lực thứ tư. Ngoài ra có lẽ còn có thế lực thứ năm thứ sáu, như thế lực âm thầm đánh thức thiên địa đại đạo thời cổ đại, ví dụ như thế lực mà Huyền Không Thần Vương đại biểu. Nhưng có khả năng nhất là những thế lực này trùng nhau.”
Hứa Ứng nói: “Thế thì thế lực của A Phúc ngày trước là ai?”
A Phúc ngốc nghếch liếc mắt nhìn y một cái: “Ta phát động cõi âm xâm lấn nên thuộc phe Ngọc Hồ Chân Nhân. Thế lực sau lưng Ngọc Hồ Chân Nhân có lẽ liên quan tới chuyện Tứ Đế cõi âm vẫn lạc năm xưa, hơn nữa lũ giám sát vực sâu chắc cũng nghe theo Ngọc Hồ Chân Nhân điều khiển.”
Hứa Ứng cười nói: “Ngươi muốn nhập bọn với Ngọc Hồ Chân Nhân, chưa chắc người ta đã để ý tới ngươi.”
A Phúc ngốc nghếch tức giận tới mức hào quang trong đầu tỏa sáng lấp lóe, nói liến thoắng: “Chẳng qua Ngọc Hồ Chân Nhân khiến ta trở tay không kịp thôi. Nếu ta biết hắn hạ giới, chắc chắn ta sẽ tính kế hắn tới chết, không cho hắn có cơ hội đào tẩu.”
Hứa Ứng không trêu chọc hắn nữa, cười nói: “Ngươi giỏi về lợi dụng, có thể lợi dụng tất cả lực lượng, có hứng thú rời núi giúp ta và Tổ Đình không?’
A Phúc ngốc nghếch nói: “Tâm ta đã chết...”
Hứa Ứng cười nói: “Nói bậy, rõ ràng là đầu óc ngươi chết.”
Sắc mặt A Phúc đen kịt, đứng đậy bỏ đi. Hứa Ứng vội vàng nói: “Ai da, ta còn chưa nói xong mà, sao ngươi đã đi?”
Ngoan Thất nói nhỏ: “A Ứng, ngươi có cảm thấy mình động tới lòng tự tôn của hắn không?’
Hứa Ứng thản nhiên nói: “Ta biết chứ. Lúc trước trong lòng hắn như tro tàn, không có tự tôn, không có tự ái, bây giờ biết tự tôn biết tự ái, chứng tỏ hắn đã sống lại. Bệnh nặng cũng cần thuốc liều cao, sau một đợt thuốc của ta chắc chắn hắn sẽ nhảy tưng tưng tới giúp ta.”
Ngoan Thất tỏ ý không tin.
Lúc này tiếng kêu của quả chuông lại vang lên: “A Ứng, đống tiên khí của Ngọc Hồ Chân Nhân thì xử lý ra sao?”
Hứa Ứng đi tới, quả chuông và Kim Bất Di đang chia chác bảo vật mà Ngọc Hồ Chân Nhân bỏ lại. Chuyến này có thể nói là Ngọc Hồ Chân Nhân trang bị tới tận răng, trên người mang theo tiên khí tiên binh lớn lớn nhỏ nhỏ, khoảng bốn năm trăm kiện.
Vị chân nhân này là Tiên Vương trên Tiên giới, pháp lực cực kỳ hùng hồn, thần thông hết sức bất phàm, của cải cũng nhiều tới kinh người.