← Quay lại trang sách

Chương 923 Bái kiến cố nhân 3

Hứa Ứng tiện tay cầm một tấm ngọc bội lên quan sát một phen, không khỏi nhíu mày. Ngọc Hồ Chân Nhân tinh thông đạo pháp không gian, là người sáng tạo ra Hồ Thiên Chứng Đạo kinh, lưu lại dấu ấn của bản thân ở rất sâu trong pháp bảo này, rất khó giải trừ. Muốn nắm giữ đống tiên khí này là cực kỳ khó khăn.

Đống pháp bảo này phải có Ngoan Thất dùng Kim Cương trác trấn áp liên tục mới tránh cho chúng bỏ trốn.

“Trùng mẫu, đống tiên khí này giao cho ngươi.”

Hứa Ứng căn dặn, trùng mẫu trên vai bay ra, thân thể lay động, lập tức ngàn vạn tiên trùng ùa tới, lao vào gặm đống tiên khí kia. Không bao lâu sau đại đa số tiên khí đã bị ăn sạch, chỉ còn lại hai cái ấm ngọc.

Hai cái tiên hồ này là bảo vật mà Ngọc Hồ Chân Nhân dốc tâm huyết chế tạo, trong đó một cái phẩm chất tốt hơn, cái còn lại hơi kém.

Ấm ngọc có uy lực phi phàm, sau khi tế lên ngay cả dị bảo chế tạo từ bốn đại cảnh giới của Hứa Ứng cũng bị thu mất, bốn món dị bảo này có ba là trọng bảo mà Tiên Vương luyện thành, một món là chí bảo Thiên đạo, có thể luyện tinh thần,hút vạn vật, nhưng vẫn bị ấm ngọc thu mất.

Hứa Ứng cực kỳ ước ao cái ấm ngọc này, tuy cái ấm kém hơn Kim Cương trác, nhưng Kim Cương trác vẫn có thứ không hút, ấm ngọc lại không gì không thu.

Mấu chốt nhất là ấm ngọc không có nhân quả lớn như vậy, chỉ cần xử lý Ngọc Hồ Chân Nhân là cắt đứt được nhân quả.

Còn nhân quả của Kim Cương trác quá nặng, đương nhiên nhìn thì ao ước nhưng cầm nó rồi thì khó giữ được mạng.

Hứa Ứng cũng tinh thông Hồ Thiên Chứng Đạo kinh, thậm chí có một số cảm ngộ thì Ngọc Hồ Chân Nhân còn kém hơn y; nhưng muốn tìm ra vị trí Ngọc Hồ Chân Nhân ẩn nấp thật sự rất khó khăn.

Lúc này A Phúc ngốc nghếch đi tới nói: “Đưa ấm ngọc cho ta luyện chế, ta có thể tìm ra tất cả dấu ấn Ngọc Hồ Chân Nhân lưu trong bảo vật này.”

Hứa Ứng ném ấm ngọc cho hắn rồi cười nói: “Lúc trước ngươi cũng từng tế luyện bảo vật này mà? Sao vẫn bị Ngọc Hồ Chân Nhân đoạt mất?”

A Phúc ngốc nghếch nói: “Lúc trước ta không tập trung tế luyện, chỉ giao cho Phượng Tiên luyện chế, nhưng bây giờ thì khác.”

Trên người hắn tỏa ra một loại hào quang khác với ngày trước, ánh mắt sáng ngời.

Hứa Ứng quan sát cái ấm ngọc tính chất kém hơn một chút, cười nói: “Ngươi khôi phục như vậy, ta rất vui mừng. Nguyên Thú quá nhỏ, không có chỗ cho ngươi thi triển tài năng. A Phúc, ngươi nên tới nơi càng rộng lớn hơn, thể hiện tài hoa của mình!”

A Phúc ngốc nghếch phát động phù văn bốn chữ Linh Ngữ Hữu Ngữ, vây khốn ấm ngọc rồi nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ tới Tổ Đình.”

Hứa Ứng mỉm cười, gọi quả chuông, Kim Bất Di và Ngoan Thất lại nói: “Ta đi gặp vài vị cố nhân rồi rời khỏi Nguyên Thú, hi vọng có thể thấy ngươi ở Tổ Đình.”

A Phúc ngốc nghếch đưa mắt nhìn y đi xa, nói với Phượng Tiên Nhi nói: “Thu dọn một chút, chúng ta chuẩn bị lên đường.”

Phượng Tiên Nhi kinh ngạc nói: “Đi đâu? Nơi này là Cửu Nghi tông, là môn phái của chúng ta!”

A Phúc ngốc nghếch nói: “Chúng ta phải tới Tổ Đình, nơi đó bị người đời gọi là Ma Vực. Nếu ngươi đồng ý thì theo ta ra biển, ta từng tới nơi đó. Nếu ngươi tiếc nuối Cửu Nghi tông thì cứ ở lại.”

Phượng Tiên Nhi thoáng chần chờ nhưng vẫn nói: “Ngươi chờ ta một chút.”

Cô trở lại trong cung điện Nguyên Đạo Tinh Tụy, thu dọn một hồi, lại gọi một con Kim Sí Đại Bằng ra, giao lệnh bài chưởng giáo cho hắn nói: “Từ nay trở đi, ngươi chính là chưởng giáo Cửu Nghi tông.”

Kim Sí Đại Bằng kia là dị chủng mà Phượng Tiên Nhi đánh thức huyết mạch thái cổ, sinh ra đã cường đại, theo Phượng Tiên Nhi tu hành, nghe vậy không khỏi kinh ngạc.

“Môn công pháp của chúng ta tên là Hồ Thiên Chứng Đạo kinh và Thiên Yêu Kinh Thế quyết, ta đều đặt trong cung, ngươi tự tu luyện, đừng có luyện sai!”

Phượng Tiên Nhi cực kỳ hứng thú bay xuống khỏi Nguyên Đạo Tinh Tụy, nói với A Phúc ngốc nghếch: “Chuẩn bị xong rồng, chúng ta đi thôi!”

A Phúc ngốc nghếch nhìn ngôi mộ dưới Nguyên Đạo Tinh Tụy, thắp vài nén nhang lên mộ rồi hạ giọng nói: “Không thể bầu bạn với đạo hữu nữa rồi.” Sau đó hắn xoay người, cùng Phượng Tiên Nhi đi khỏi.

Hứa Ứng tới Cửu Long sơn Cửu Thái lĩnh gần đó, trò chuyện với Tiết Doanh An một phen, trao đổi đạo pháp thần thông, nhắc lại những chuyện năm xưa hai người đều thổn thức.

Tuy Tiết Doanh An là chưởng giáo Côn Lôn sơn cao quý, nhưng tu vi không sánh bằng những đại phái được truyền thừa, những năm nay vẫn chăm chỉ khổ luyện mà từ đầu tới cuối vẫn không thể coi là cường giả đỉnh cấp.

Truyền thừa của Lý Tiêu Khách đã khó mà theo kịp thời đại này.