← Quay lại trang sách

Chương 938 Yêu tộc Trấn Ma lục 1

“Cũng có thể là kho báu khôi phục!” Ngoan Thất hưng phấn nói.

Hắn đề nghị: “A Ứng đang lĩnh ngộ ở đây, không biết bao giờ mới tỉnh lại, hay là cảm thấy theo Kim gia vào thái dương một chuyến, xem xem nơi đó có gì?”

Quả chuông vội vàng bác bỏ: “A Ứng lĩnh ngộ ở đây, sao lại để hắn trơ trọi không ai bảo vệ được?”

Ngoan Thất cười nói: “Trùng gia luôn ở trên vai A Ứng, có nó, chắc chắn sẽ bảo vệ chu toàn cho A Ứng.”

Quả chuông do dự một hồi rồi nói: “Chúng ta đi sớm về sớm.”

Thế là Kim Bất Di giơ vuốt, một bên nắm lấy con rắn, một bên bắt lấy quả chuông, vỗ cánh bay đi, hóa thành một ánh lửa, không bao lâu sau đã lao ra ngoài Vọng Hương đài, xé gió bay đi.

Ngoan Thất nhắc nhở: “Kim gia, ngươi không được quên, chúng ta là bằng hữu của ngươi chứ không phải đồ ăn mà ngươi bắt được.”

Kim Bất Di cười nói: “Trí nhớ của ta tốt hơn năm đó nhiều, chắc chắn sẽ không quên.” Tuy nói thế nhưng sau gáy hắn vẫn có một nguyên thần nhỏ bé nhô lên, nâng móng vuốt cầm bút, cẩn thận ghi lại chuyện này vào sổ.

Trong Thất Bảo cung, Hứa Ứng lĩnh ngộ ảo diệu trong gốc cây Thất Bảo, càng ngày càng hiểu ra nhiều điều, dần dần thân hình và đại đạo trong cây dung hợp, dẫn dắt càng nhiều dấu ấn rải rác trong thiên địa.

Trên vai y, tiên trùng thấy đạo quang bốn phía như đại dương mênh mông, đạo âm càng ngày càng vang dội, vội vàng vỗ cánh bay lên quan sát xung quanh.

Hứa Ứng giúp nó mở trí tuệ, khiến nó không còn là con tiên trùng đờ đẫn nữa, lúc này đã hiểu đươc rất nhiều chuyện.

Tiên trùng bay lên cao hơn, nhìn xuống dưới, chỉ thấy không biết từ lúc nào gốc cây khô héo bên ngoài cung cũng đang đâm chồi.

Còn trên hai tòa Huyền Đô Ngọc Kinh sơn, những gốc cây khô héo mục nát khác cũng có chồi non sinh ra, sinh trưởng giữa đạo quang!

Tiên trùng lén lút bay ra ngoài, nằm trên chồi nón, há miệng cắn chồi non của đạo thụ, ăn như gió cuốn. Ngay lúc này một bàn tay hoàn mỹ thò tới, giơ hai ngón tay bóp nhẹ là bắt được tiên trùng.

Tiên trùng nổi giận, ra sức giãy dụa, hung ác tới cực điểm.

Lại nghe một âm thanh cười nói: “Gốc cây này mọc xong thì dưới cây chính là Đại La thiên. Ta có tám gốc đạo thụ, tán cây che khắp tám hướng của Đại La. Nếu bị ngươi ăn, thế thì còn ra thể thống gì nữa?”

Kim Bất Di nắm lấy Ngoan Thất và quả chuông bay liền hai ngày, cuối cùng đi tới vị trí Thái Dương. Hắn là Kim Ô đã tới tuổi già, bay tới đây là cảm thấy hơi mệt mỏi.

“Ơ mà, ta tới đây làm cái gì nhỉ?” Kim Bất Di buồn bực nói.

Ngoan Thất và quả chuông nghe vậy là biết hỏng việc, vội vàng nói: “Kim gia! Kim gia! Nhìn xuống đây, nhìn xuống đây! Chúng ta định vào Thái Dương thần cung xem chuyện có quỷ...”

Kim Bất Di cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một bên móng vuốt mình cầm một con Ngoan Xà hình thể to lớn, một bên móng vuốt cầm một quả chuông lớn tới không thể tưởng tượng nổi, lập tức hiểu ra, cười nói: “Bên trái côn trùng, bên phải nồi to, phía trước là lỏ lửa thái dương... Phải rồi, ta tới đây nấu canh!”

Ngoan Thất nghe vậy kinh hãi tới mức hồn bay ba trượng, vội vàng kêu la: “Kim gia! Bằng hữu! Là bằng hữu!”

Kim Bất Di há miệng phun ra một luồng kim quang, xoay tròn quả chuông, khiến nó càng lúc càng lớn, gác lên mặt trời, chẳng bao lâu sau đã nướng vách chuông tới mức đỏ bừng.

Hắn nắm lấy Ngoan Thất, đang định đặt vào nồi thì lại tự nhủ: “Kiếm chút tương dịch nguyên từ trong mặt trời, làm nước dùng hòa tan đồ ăn.”

Ngoan Thất kêu lên: “Kim gia, sách, sách đâu! Mau xem sách của ngươi!’

“Còn có thực đơn?” Kim Bất Di kinh ngạc.

Ngoan Thất và quả chuông hoảng hốt nói: “Đúng đúng! Là thực đơn, ngươi lật tới tờ mới nhất ấy!”

Kim Bất Di sợ Ngoan Thất chạy, nhấc chân ấn hắn vào “trong nồi” để loại bỏ mùi tanh, khiến Ngoan Thất bỏng tới chết đi sống lại.

Nguyên thần của hắn bay ra, mở quyển sách nhỏ, lật tới tời mới nhật đọc thật kỹ, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, cuống quít vớt Ngoan Thất ra “khỏi nồi”.

Ngoan Thất mặt đen kịt, lột da rắn đã bị chiên vàng, phát động động thiên Nê Hoàn cung chữa thương.

Kim Bất Di không ngừng xin lỗi hắn và quả chuông, sau đó một chim một rắn một chuông mới cùng nhau tiến vào mặt trời.

Thi thoảng nguyên thần của Kim Bất Di lại xem lại quyển sách của mình, chỉ sợ mình lãng quên thứ gì.

Trong mặt trời, Thái Dương Thần Hỏa nhiệt độ cực cao, các loại xạ tuyến uy lực kinh người, còn có địa từ nguyên lực uy lực tựa thần đao, chém đứt cả nguyên thần. Nhưng cũng may Kim Bất Di là Tam Túc Kim Ô, khống chế Thái Dương Thần Hỏa, có thể che chở cho quả chuông và Ngoan Thất.