← Quay lại trang sách

Chương 939 Yêu tộc Trấn Ma lục 2

Không bao lâu sau bọn họ thấy một con thuyền lầu khổng lồ, cổ xưa không gì sánh được, công nghệ chế tạo cũng khác hẳn bây giờ, càng giống sản phẩm thời cổ đại, bên ngoài khắc chi chít đạo văn.

Trên thuyền này còn vết tích chiến đấu, xương cốt rải khắp nơi, có một số bị Thái Dương thần hỏa luyện hóa, có một số lại bị xạ tuyến tan rã.

Trong mặt trời, ngay cả thi thể của tiên nhân cũng khó lòng bảo tồn, còn trên thuyền lầu cổ xưa này lại có không ít xương cốt.

Đám thi thể mở mắt mà Kim Bất Di nói tới ngay trên thuyền lầu này.

“Kim gia, chúng ta lên thuyền xem thử.” Ngoan Thất hai mắt bừng sáng.

Kim Bất Di thoáng chần chờ: “Trên thuyền có một số thi thể sống lại, e rằng sẽ gây chuyện với chúng ta.”

Quả chuông cười nói: “Thất gia có Kim Cương trác, sợ gì cương thi?’

Ngoan Thất cười nói: “Cùng lắm thì ta lấy Tử U minh đao của Đế Quân ra cho ngươi chặt cương thi.”

Kim Bất Di gật đầu lia lịa. Thế là một chim một rắn một chuông hạ xuống chiếc thuyền kỳ quái kia, trên thuyền thi thể rải khắp nơi, cho dù đã chết không biết bao nhiêu lâu, trên những thi thể này vẫn tỏa ra khí tức kinh người, Thái Dương thần hỏa cũng không đốt được, Địa Từ nguyên lực cũng không thể cắt đứt.

Mỗi khi ngọn lửa hay bão táp xạ tuyến đánh tới, chỉ thấy xung quanh thi thể có đạo văn tỏa ra, tạo thành từng gợn sóng.

Chỉ tiếc là bọn họ đã tử vong không biết bao lâu, có thi thể treo trên mạn thuyền, có cái bị lưỡi đao xuyên thủng, ghim trên sàn thuyền, còn có cái đầu một nơi thân một nẻo.

Có cái như chết trong trận pháp, bị luyện tới mức chỉ còn lại nửa người, chỗ eo còn vết tích bị thiêu đốt.

Còn có cái bị lực lượng cực mạnh đánh cho chìm vào thân tàu, trước ngực trúng mười mấy mũi tên,của hắc là sau khi bị đánh chìm vào thân tàu lại bị người khác bắn thêm mười mũi tên, bấy giờ mới bị giết chết.

Ngoan Thất và quả chuông thấy vậy cũng kinh hãi khiếp vía, đang định lên tiếng thì đột nhiên sau lưng bọn họ xuất hiện thêm một bóng người to cao.

Ngoan Thất và quả chuông thầm kinh hãi, Kim Bất Di không cần nghĩ ngợi tế hai thanh thần đao của mình lên định xoay người. Đột nhiên thân hình cao lớn kia đặt một bàn tay trên lên người hắn, lập tức chế ngự hắn.

Thân hình cao lớn kia đầu chim mình người, tung người cưỡi lên lưng Kim Bất Di. Kim Bất Di vừa sợ vừa giận, tế song đao lên chém thẳng tới, song đao còn chưa đánh xuống thì đã bị thân hình cao lớn kia nắm trong tay.

“Các tướng sĩ, còn đó chứ?”

Một giọng nói trầm trầm uy nghiêm vang lên từ trên lưng hắn. Ngoan Thất và quả chuông kinh hãi vừa khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người kia toàn thân mặc giáp vàng, vung song đao, uy vũ bất phàm.

Kim Bất Di là dị chủng thái cổ, là Tam Túc Kim Ô hung hãn nhất, nhưng không biết thần nhân giáp vàng kia dùng thủ đoạn gì mà khống chế được hắn. khiến hắn toàn thân lấp lóe kim quang, tỏa ra khí tức mãnh liệt khủng khiếp không gì sánh được!

Hiển nhiên thần nhân giáp vàng có một thủ đoạn phi phàm khiến khí tức Kim Ô tăng tới cực hạn, đạt tới mức nhân điểu hợp nhất!

Quả chuông cuống quít kêu lên: “Kim gia, ngươi thế nào rồi?’

Kim Bất Di đang định giãy dụa nhưng lại không làm gì được, kêu lên: “Ta cũng không biết vì sao nhưng bị hắn khống chế mà lại cảm thấy rất thoải mái, bất luận nguyên thần thân thể, hay khí huyết đều có cảm giác hòa cùng hắn!”

Thần nhân giáp vàng kia không rõ sống hay chết, toàn thân tỏa ra hào quang chói lọi, quanh người đạo văn uốn lượn, một tay cầm đao, giọng nói trầm trầm nhưng mạnh mẽ hữu lực, khiến lồng ngực Ngoan Thất chấn động tới mức vang lên ong ong, quả chuông cũng bị cộng hưởng vang lên từng tiếng ngâm.

“Các tướng sĩ Đông Hoàng, mau mau thức tỉnh.”

Giọng nói của hắn khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại, như dốc toàn bộ khí huyết trong người để lên tiếng: “Nhiệm vụ mà Đại Đế giao cho các ngươi vẫn còn, quân lệnh vẫn còn! Kẻ địch bị trấn áp trong mặt trời vẫn chưa chết, theo ta chinh chiến!”

Ngoan Thất định tế Kim Cương trác lên ra tay với hắn, nhưng lại không dám.

Khí tức mà thần nhân giáp vàng này tỏa ra khiến nhiệt huyết của hắn dâng trào, lực lượng viễn cổ hồng hoang không ngừng thức tỉnh!

Mấy năm nay Ngoan Thất đi theo Hứa Ứng tu hành, xưa nay Hứa Ứng chưa từng keo kiệt, học được gì ngộ được gì là truyền thụ toàn bộ cho bọn họ. Ngoan Thất cũng rất chăm chỉ, tuy học không tốt nhưng ỷ vào bụng lớn, nhét hết vào bụng.

Vì vậy hắn đã đánh thức huyết mạch viễn cổ Ngoan Xà từ lâu, khiến lực lượng huyết mạch không ngừng thức tỉnh, tới mức trưởng thành. Thậm chí thực lực của hắn hiện giờ đã vượt xa Ngoan Xà trưởng thành!

Hắn còn tưởng lực lượng ẩn giấu trong huyết mạch đã được mình khai phá sấm sét, nào ngờ khí tức của thần nhân giáp vàng này lại khiến lực lượng trong huyết mạch của hắn không ngừng khôi phục!