← Quay lại trang sách

Chương 944 Tràng hạt Phật Tổ 4

Hứa Ứng vốn định không nhận, Đạo Nguyên pháp sư mặt mày tươi cười, nhấn mạnh thêm: “Hứa đạo hữu, nếu ta chết trên Tu Di sơn, trên đời này chỉ còn một mình đạo hữu có thể trấn áp Kệ Bồ Đề. Nếu ngươi không nhận, làm sao ta yên tâm lên đường?”

Hứa Ứng ngơ ngác, la lên thất thanh: “Ngươi còn định tới Tu Di sơn?”

Đạo Nguyên pháp sư nhét phật châu vào tay y rồi cười nói: “Sau khi chư phật đi rồi, trấn áp Kệ Bồ Đề là trách nhiệm của ta. Tiểu tăng không thể đổ cho người khác.”

Nói xong nhà sư này quay người lên đi, đi vào tòa tháp cổ, vái tứ phương một cái rồi cất cao giọng nói: “Đa tạ chư vị đạo huynh đã chăm sóc những năm qua, tiểu tăng đi cắt đứt nhân quả đây!”

Trong Vọng Hương đài, đất trời xung quanh vắng vẻ, chỉ có vài thần thức cổ xưa chậm rãi thức tỉnh, có vẻ rất hâm mộ, trên không trung vang lên tiếng động xôn xao: “Đại pháp sư lên đường lần này, có thể khiến thân thể nhẹ nhàng, vượt qua chúng ta.”

Tòa tháp cổ và Linh Sơn tỏa sáng, nhanh chóng xé gió bay đi, biến mất không còn tăm hơi.

Hứa Ứng cầm chuỗi phật châu trong tay, đưa mắt nhìn tháp cổ và Linh Sơn bay xa, thầm nghĩ: “Chỉ mong lần này Đạo Nguyên pháp sư ra tay có thể trấn áp Kệ Bồ Đề, nếu không tên Tà Phật này xuất thế sẽ là trách nhiệm của ta.”

Y khẽ nhíu mày, lần trước Đế Quân phái Tiên Hạc đồng tử hạ giới phóng thích Kệ Bồ Đề, tuy bị y phá hỏng kế hoạch nhưng chắc chắn Đế Quân sẽ lại hái người tới đây.

“Thực lực Đạo Nguyên pháp sư thâm sâu khôn lường, chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Y cầm phật châu, nội tâm trở nên bình tĩnh, như có một hơi lạnh trong trẻo dội từ trên đỉnh đầu xuống, chảy tới tận bàn chân, thư thái không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, đầu óc y trở nên cực kỳ trong trẻo, suy nghĩ rõ ràng, ảnh hưởng của mấy phù văn Tiên đạo “Hoang Thương Lệ Ai Bạo Ngược Phức Bất Tỉnh” cũng yếu đi.

“Chuỗi phật châu này đúng là bất phàm!”

Hứa Ứng kinh ngạc, cầm phật châu đi ra bên ngoài Vọng Hương đài, đột nhiên trước mắt y hoa lên, lại tiến vào thời không hắc ám Đại Lôi âm tự!

Nhà sư trẻ tuổi lại xuất hiện trong bóng tối, như con muỗi trong hổ phách, bị ngưng đọng ở sâu trong thời không, không cách nào động đậy.

Hứa Ứng quan sát nhà sư trẻ tuổi kia, chỉ thấy một lúc lâu sau nhà sư kia vẫn không nhúc nhích, cánh tay vươn ra cứng lại tại đó, mấy tháng rồi không di chuyển nửa bước.

“Hắn không thể thoát khỏi thời không hắc ám.”

Hứa Ứng chán chường, nhưng ngay lúc này phật châu trong tay y lay động kịch liệt. Hứa Ứng kinh ngạc, chỉ thấy phật châu càng lúc càng lớn, càng ngày càng dài, vươn vào trong bóng tối. Từng viên phật châu rung chuyển, cứ như một dải sao lớn kéo sâu vào thời không hắc ám, rung động cả thời không, kéo dài về phía nhà sư trẻ tuổi kia!

“Không khéo chuỗi phật châu này có thể cứu nhà sư trẻ tuổi kia ra!” Ánh mắt Hứa Ứng sáng lên.

Phật châu là bảo vật mà Phật Tổ lưu lại cho Đạo Nguyên pháp sư, lúc này bộc phát uy lực chắc là để tìm cách cứu viện nhà sư trẻ tuổi này!

Nhưng phật châu tăng cường uy lực tới cực hạn mà vẫn cách nhà sư trẻ tuổi một quãng, từ đầu tới cuối nhà sư trẻ tuổi không cách nào bắt lấy phật châu!

Hứa Ứng thấy vậy dốc pháp lực, truyền vào phật châu, khiến phật châu lại tiếp tục kéo dài!

Phật châu ầm ầm rung động, chuỗi hạt duỗi vào bóng tối to lớn như ngôi sao, đi tới phía trước nhà sư trẻ tuổi.

Hứa Ứng khẽ nhíu mày, y đã tăng cường tu vi tới cực hạn nhưng nhà sư trẻ tuổi vẫn không cách nào đi lên ngôi sao kia!

“Đáng tiếc, Đạo Nguyên pháp sư không ở nơi này, nếu là hắn phát động phật châu, chắc chắn sẽ cứu được nhà sư kia ra.”

Đột nhiên thời không trước mắt Hứa Ứng chao đảo, từ trong bóng tối trở về hiện thực.

Phật châu đang bồng bềnh trong tay y cũng soạt một tiếng rơi xuống, Hứa Ứng suy nghĩ rồi nói: “Ta chưa tế luyện bảo vật này, phật châu không thể phát huy uy lực tới cực hạn. Nếu ta tế luyện ngày đêm không khéo có thể khiến bảo vật này tiếp xúc với nhà sư kia, cứu hắn ra.’

Gần nửa ngày sau, cuối cùng Hứa Ứng cũng ra khỏi Vọng Hương đài, đi tới trên cầu Nại Hà. Mạnh Bà vẫn đang bán trà trên cầu, nhìn thấy Hứa Ứng lại cố tình không để ý, nhưng Hứa Ứng đã đi tới.

Mạnh Bà hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Lão thân không liên quan gì tới ngươi, ngươi đừng tới tìm ta.”

Hứa Ứng tay cầm phật châu nói: “Mạnh Bà đút Mạnh Bà thang cho ta hơn bốn vạn năm, chuyện này coi như bỏ qua à?’

Mạnh Bà nổi giận: “Khách tới từ Tiên giới đòi Mê Hồn thang ở chỗ ta, ta làm được gì chứ? Phản kháng Tiên giới à? Không khéo ngay khoảnh khắc sau đã chết rồi! Lão thân là một trong ngũ đại bá chủ cõi âm nhưng không ngu xuẩn như tứ đại bá chủ khác đâu!”