Chương 943 Tràng hạt Phật Tổ 3
Hứa Ứng cúi người nói: “Đạo huynh dừng bước, tương lai ta lại tới đây thỉnh giáo đạo huynh.”
“Tiểu hữu xin cứ tự nhiên.” Đông Minh Hư Hoàng khẽ cúi người.
Hứa Ứng đi ra ngoài Vọng Hương đài, không bao lâu sau đột nhiên nghe tiếng gõ mõ. Trong lòng y thầm kinh ngạc, lúc trước tới đây y cũng nghe tiếng gõ mõ.
Y ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy ngọn núi và tháp cổ trên núi, nhưng không thấy nhà sư bên ngoài tháp cổ.
Tiếng gõ mõ vang lên từ phía trước, Hứa Ứng trong lòng máy động, bước tới, quả nhiên thấy nhà sư kia đang ngồi bên đường, vừa gõ mõ vừa chờ đợi.
Nhà sư kia áo đen giày vải, y phục rách nát, đứng dậy nói: “Tiểu tăng Đạo Nguyên. Phải chăng Hứa thí chủ từ Tu Di sơn tới? Phải chăng đã từng bước vào Đại Lôi âm tự?’
Hứa Ứng dừng bước, kinh ngạc nói: “Sao pháp sư biết ta đi qua đây?”
Đạo Nguyên pháp sư nói: “Khi Hứa thi chủ tới, ta thấy trong chân hỏa của thí chủ có giấu một luồng Vô Minh nghiệp hỏa, đã cháy từ lâu. Lửa này không phải lửa phàm, cũng không phải chân hỏa, càng không phải tiên hỏa, thiên hỏa mà là ngọn lửa do nghiệp lực hình thành. Trên cõi đời này đã không còn Phật môn chân chính, đóa Vô Minh nghiệp hỏa này có trình độ cực cao, chỉ có Tà Phật Kệ Bồ Đề của Đại Lôi âm tự mới có thủ đoạn đó, vì vậy mới có câu hỏi này.”
Hứa Ứng thầm giật mình.
Vị Tà Phật kia thủ đoạn cực kỳ cao minh, lưu lại Vô Minh nghiệp hỏa trên người hắn mà hắn hoàn toàn không cảm giác!
Đạo Nguyên pháp sư thở dài nói: “Vị Tà Phật này là sư thúc tổ của ta. Khi chư phật đi khỏi chỉ có mình ta lưu lại, chính là vì lo lắng sau này trên đời không có Phật môn, hắn mà ra ngoài làm ác thì không ai trị được. Thiên địa mục nát, ta không cách nào tự vệ, đành phải tránh vào Vọng Hương đài ẩn thân. Thí chủ, ta giúp ngươi ép Vô Minh nghiệp hỏa của hắn ra đã.”
“Cốc!”
Nương theo tiếng mõ vang lên, sau lưng Đạo Nguyên pháp sư hiện lên một nguyên thần đại phật, cao tới vạn trượng, toàn thân lấp lánh phật quang, quanh người là vô số kinh văn viết bằng chữ Phạn, múa lượn quanh người, biến hóa không ngừng.
"Cốc!"
Đạo Nguyên pháp sư lại gõ mõ, sau lưng nguyên thần đại phật lại hiện ra ngàn vạn hư ảnh cổ phật, ngồi trong hư không, Phạn âm vang dội.
Tiếng mõ lại vang lên, đột nhiên nhu đánh thức tâm linh Hứa Ứng, phật âm xao động, một luồng Vô Minh nghiệp hỏa từ trong đáy lòng Hứa Ứng bay ra. Trong nghiệp hỏa lại vang lên giọng nói của Tà Phật ở Đại Lôi âm tự, cả giận nói: “Đạo Nguyên, ngàn vạn Phật Đà đều đã nhập diệt, Phật môn chỉ còn lại một mình con lừa trọc nhà ngươi, chỉ bằng ngươi mà còn đòi trấn áp ta?”
Hứa Ứng rùng mình, không ngờ Tà Phật Kệ Bồ Đề lại thật sự giấu một luồng Vô Minh nghiệp hỏa trong cơ thể y!
“May mà thời gian gần đây ta không bị thương, nếu bị thương chỉ e Tà Phật sẽ dùng nghiệp hỏa thiêu chết ta!’ Y nghĩ thầm trong lòng.
Đạo Nguyên pháp sư coi như không nghe thấy, không ngừng gõ mõ, ngàn vạn chư phật sau lưng càng lúc càng chân thực.
Dưới tiếng gõ mõ, Vô Minh nghiệp hòa càng lúc càng nhỏ, Tà Phật Kệ Bồ Đề cười lạnh nói: “Đạo Nguyên, chư phật phía sau ngươi đều đã tử vong, không có ai là chân thực, trông thì cường đại chứ thực chất miệng cọp gan thỏ, không chịu được một đòn! Đợi ta thoát khốn, ta sẽ giết ngươi đầu tiên!”
Chỉ nghe soạt một tiếng, Vô Minh nghiệp hỏa vụt tắt.
Hứa Ứng cúi người tạ ơn Đạo Nguyên, Đạo Nguyên pháp sư hoàn lễ nói: “Đạo hữu không cần khách khí, trấn áp sư thúc tổ vốn là bổn phận của ta. Chẳng qua hắn nói không sai, vốn dĩ ta có thể mượn lực lượng chư phật trấn áp hắn, nhưng bây giờ ngay cả luyện hóa Vô Minh nghiệp hỏa của hắn cũng thấy khó khăn. Chỉ e chư phật đã thật sự từ trần.”
Hắn khẽ nhíu mày nói: “Mấy ngày nay tâm thần của ta bất ổn, chỉ sợ Kệ Bồ Đề chạy khỏi phong ấn, ta phải đích thân tới Tu Di sơn trấn áp hắn.”
Hứa Ứng trong lòng máy động, nhớ tới chuyện Tiên Hạc đồng tử hạ giới, nói: “Pháp sư phải cẩn thận Đế Quân trên Tiên giới. Theo ta được biết, kẻ này định thả Kệ Bồ Đề ra.”
Y thuật lại tiền căn hậu quả mình phong ấn Kệ Bồ Đề ở vị trí cũ của Đại Lôi âm tự trên Tu Di sơn, lại nhắc tới chuyện Tiên Hạc đồng tử hạ giới.
Đạo Nguyên pháp sư sắc mặt nghiêm nghị, cúi người cảm tạ Hứa Ứng nói: “Chuyện trấn áp Kệ Bồ Đề là phận sự của ta, không ngờ lại phải để Hứa đạo hữu phân ưu giúp. Nếu không phải đạo hữu cướp bức tranh của Tiên Hạc đồng tử, chỉ e Kệ Bồ Đề đã trốn thoát!”
Hắn cầm một chuỗi phật châu tới, cực kỳ trịnh trọng trao cho Hứa Ứng, nói: “Kệ Bồ Đề và ngươi đã dính nhân quả, ta sợ hắn lại hại ngươi. Chuỗi phật châu này là pháp khí mà Phật Tổ lưu lại, đạo hữu đeo tạm.”