← Quay lại trang sách

Chương 965 Quy Đạo Ngọc Bàn 2

Thất gia Chung gia và Trùng Mẫu theo ta tới Tổ Đình yêu tộc hưởng phúc, không cần nhớ mong. Chăm sóc tốt cho mình, vân vân.

Hứa Ứng ngây ra như phỗng.

Có thế nào y cũng không hiểu nổi, Kim gia đã sống hơn hai vạn tuổi, già khú đế rồi, tuy mấy năm nay tu thành nguyên thần nên trẻ ra một chút, nhưng làm sao lại biến thành Đế Tử cơ chứ?

Hơn nữa trên đời này có Đế Tử nào hơn hai vạn tuổi?

“Hình như Kim gia có cơ nghiệp rất lớn ở Tổ Đình yêu tộc, đang chờ hắn kế thừa. Sao tự nhiên lại phát đạt thế này?’

Hứa Ứng đột nhiên nhớ lại lúc trước ở Tu Di sơn cũng có mấy cô nương tự xưng là tới từ Tổ Đình yêu tộc, cô gái cầm đầu tên là lập liên Linh Tư Ức, hết sức lợi hại.

Cành dương liễu trong tay Linh Tư Ức càng lợi hại, nghe nói là một cành của đạo thụ Yêu Đế, lưu lại ấn tượng sâu sắc đối với Hứa Ứng.

“Vị Linh cô nương kia nói, Tổ Đình yêu tộc muốn gặp ta. Yêu Tổ, Tổ Đình, Đế Tử, không biết có quan hệ ra sao?’

Trong lòng y vẫn hơi lo lắng, cho dù Kim Bất Di viết trên giấy vàng là bên cạnh bọn họ có một nguyên thần Yêu Hoàng, nhưng đã là chuyện liên quan tới quan lại, chỉ e không dễ gì làm được.

Kim Bất Di đi tới Tổ Đình yêu tộc, chỉ e sẽ bị cuốn vào tranh đấu quyền lực trong Tổ Đình.

“Nhưng nếu Yêu Tổ muốn gặp ta, chắc cũng muốn cầu cạnh ta. Hắn biết quan hệ giữa ta và Kim gia, thế thì Kim gia cũng có chỗ dựa tốt trong Tổ Đình yêu tộc.” Hứa Ứng thầm nghĩ.

Y tạm gác lo lắng lại, đang định tế Thiên Quan lên để trở về Tổ Đình thì đột nhiên một bóng người lóe lên, nhanh chóng chạy về phía này.

Hứa Ứng trong lòng máy động, lập tức thi triển Hồ Thiên Chứng Đạo kinh, thân hình ẩn nấp vào hư không, giấu giếm bản thân.

Bóng người kia hóa thành một luồng tiên quang, hạ xuống di tích Thái Dương thần cung, quanh người có tiên quang lấp lóe, tỏa ra hỏa lực Thái Dương thần hỏa cực kỳ khủng khiếp.

Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy trên tay người này là một tấm ngọc bàn, trên ngọc bàn trống không nhưng lại ẩn chứa từng luồng lực lượng kỳ dị.

Người kia tuổi tác không lớn, mới khoảng ba mươi tuổi, người mặc áo xám, trên người có năm con giao long quấn quanh, đều dài khoảng hai xích, như được thêu vào. Hắn mang khí tiên linh, hiển hiên không phải người phàm.

Người kia phát động ngọc bàn, miệng lẩm bẩm gì đó. Hứa Ứng lập tức cảm thấy một luồng thiên địa đại đạo cổ xưa được ngọc bàn ảnh hưởng, từ từ khôi phục.

Ngọc bàn của tiên nhân áo xám tỏa hào quang mờ ảo, lan tỏa ra xung quanh, nở rộ tầng tầng lớp lớp, thiên địa đại đạo cổ xưa trong mặt trời càng khôi phục mãnh liệt hơn!

Hứa Ứng kinh ngạc không thôi: ”Ngọc bàn này là cái gì?”

Tiên nhân áo xám kia ồ khẽ một tiếng, nghi hoặc nói: “Kỳ quái, ta khôi phục đại đạo cổ xưa ở Thái Dương quan, sao không có dị biến. Rõ ràng trước đây không lâu ta đã tới đây, khôi phục đại đạo cổ xưa ở nơi đây. Theo lý mà nói đám yêu vật bị trấn áp ở nơi này đã lao ra ngoài Thái Dương quan, hủy diệt Nguyên Thú mới đúng.”

Hứa Ứng nổi giận: “Hắn muốn mượn lực lượng của đám yêu vật bị trấn áp trong Thái Dương quan để phá hủy Nguyên Thú!”

Tiên nhân áo xám kia đột nhiên bay vào sâu trong thái dương.

Hứa Ứng đuổi theo hắn, chỉ thấy tiên nhân áo xám đi vào nơi vốn đặt Thái Dương Kim Quỹ, Yêu Hoàng và đám cự thú thái cổ tạo phản bị trấn áp tại đây.

Kim Quỹ đã không cánh mà bay.

Tiên nhân áo xám nghi hoặc nói: “Kim Quỹ không còn tăm hơi, đống thuyền lầu của đám Thái Dương thủ cũng biến mất, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao Thái Dương quan không diễn ra theo kế hoạch của ta... Ai đang ở đó?”

Hắn cực kỳ cảnh gác, ánh mắt sắc bén không gì sánh được, nhìn vào hư không mà Hứa Ứng ẩn thân.

Hứa Ứng ra vẻ chống đỡ hết nổi, cứ như bị ánh mắt của hắn đả thương, cắn chót lưỡi, phun máu ngã khỏi hư không, khàn giọng nói: “Đừng giết ta... sao ngươi lại chạy?’

Thân hình tiên nhân áo xám kia hóa thành luồng sáng, viu một tiếng xé gió bay đi, vẽ thành một vệt tiên quang trong mặt trời.

Hứa Ứng vừa sợ vừa giận, y giả bộ yếu thế là để tiên nhân áo xám này buông lỏng cảm giác, vậy mới tiện ra tay. Không ngờ tiên nhân này không hề có dấu hiệu lơi lỏng cảnh giác, nhanh chân bỏ chạy.

Hứa Ứng phóng ầm ầm đi, lao giữa mặt trời như một con man ngưu thời thái cổ hồng hoang, lao đâu đụng đấy, sau lưng lôi hỏa nổ tung, tốc độ mãnh liệt tới mức người khác khó lòng tưởng tượng.

“Tiên sơn, Hỗn Thiên đỉnh, Trọng Lâu, Dao Trì, Thiên Quan! Lên! Lên! Lên!”

Sau lưng Hứa Ứng, năm tòa tiên sơn, Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh, Thập Nhị Trọng Lâu và các loại chí bảo Thiên đạo và trọng khí Tiên đạo dồn dập bay ra, hóa thành năm đại cảnh giới, gia trì lên người y!