← Quay lại trang sách

Chương 1009 Mời thần thì dễ, tiễn thần lại khó 3

Cứ thế, bảo vật này tương đương với y tự dùng cảnh giới của mình luyện thành pháp bảo, không liên quan gì tới Huyền Thiên!

Hứa Ứng tiếp tục làm theo, mò vào Quy Đạo ngọc bàn, lại lôi ra chí bảo Thiên đạo Thủy Hỏa Hỗn Thiên đỉnh, bảo vật này có thiếu sót trong phù văn Thiên đạo cõi âm, bị Hứa Ứng sửa lại, ném ra sau lưng, lơ lửng trên không trung.

Y lại thò tay, vớt Thập Nhị Trọng Lâu, Tiên Đạo Dao Trì và Đệ Tam Thiên Quan ra, sau khi được Tạo Hóa đúc lại, sơ hở trong phù văn Tiên đạo của ba món pháp bảo Tiên Vương cũng được y sửa đổi.

Đồng thời, dấu ấn của Ngũ Tuyệt, Đệ Cửu Tiên Vương và Mạnh Vô Hoài cũng bị Hứa Ứng thay thế hoàn toàn, biến thành dấu ấn của y. Từ nay trở đi những pháp bảo này không còn liên hệ gì với bọn chúng.

Hứa Ứng lại thò tay vào ngọc bàn, một lúc lâu sau mới kéo ra, tay cầm một chuỗi Phật châu, kéo từ trong ngọc bàn ra ngoài.

Chuỗi phật châu này là bảo vật mà Đạo Nguyên pháp sư tặng cho y, là tràng hạt mà Phật Tổ từng sử dụng, cũng bị biến thành Tạo Hóa chi khí. Khi y dùng Tạo Hóa tái tạo phật châu cũng nhân cơ hội đánh dấu ấn của mình vào trong, giảm bớt thời gian công sức luyện hóa.

Phật châu kia từ từ khôi phục như cũ, Hứa Ứng cũng từ từ lưu lại dấu ấn thần thức, cứ như vậy cho tới khi phật châu hoàn toàn khôi phục thì dấu ấn của y cũng trải khắp mọi chỗ trong phật châu, cực kỳ vững chắc, không khác gì Phật Tổ đích thân luyện hóa.

Như vậy y cũng tiết kiếm được không biết bao nhiêu ngày dài đêm thâu luyện hóa phật châu.

Đương nhiên, chuỗi phật châu này từng được Phật Tổ tế luyện, cho nên mới bất phàm, trong lúc Hứa Ứng khôi phục phật châu y cũng khôi phục cả dấu ấn của Phật Tổ.

“Như vậy ta có thể mượn Tạo Hóa chi khí khôi phục những pháp bảo khác rơi vào ngọc bàn không?”

Hai mắt Hứa Ứng đột nhiên sáng bừng lên, nếu ném Kim Cương trác vào ngọc bàn, liệu sau khi khôi phục Kim Cương trác mình có thể khôi phục thêm cái nữa không?

Nếu được, thế thì Quy Đạo ngọc bàn có khác nào một cái Tụ Bảo bồn?

Mình có thể liên tục vớt pháp bảo từ trong chậu ra!

Y lập tức thò tay vào Quy Đạo ngọc bàn, tồn tưởng Phật Tổ, định tái tạo thêm một chuỗi phật châu. Nhưng y phát hiện trong Quy Đạo ngọc bàn có một lực lượng kỳ lạ ngăn y khôi phục chuỗi phật châu thứ hai.

Hứa Ứng kinh ngạc: “Bảo vật này có cạm bẫy! Chủ nhân của Quy Đạo ngọc bàn chưa chắc đã chết!”

Chủ nhân của Thiên Huyễn Chân Nhân cũng không phải chủ nhân của Quy Đạo ngọc bàn. Quy Đạo ngọc bàn xuất thế, nó không luyện chết Hứa Ứng, nó ngăn cản Hứa Ứng khôi phục chuỗi phật châu thứ hai, cho thấy Quy Đạo ngọc bàn không phải vật vô chủ!

Đám người thấy y vớt tới vớt lui trong ngọc bàn mà không lấy được thứ gì ra, đợi tới lúc Hứa Ứng rút tay về, Quy Đạo ngọc bàn kia lơ lửng trên hư không sau lưng hắn, như một vầng trăng sáng. Cảnh tượng này khiến ai nấy trong lòng nghiêm nghị.

Bảo vật Chí Tôn như vậy mà lại bị Hứa Ứng thu phục?

Ngọc Hồ Chân Nhân ánh mắt lấp lóe hung quang: “Bảo vật này rơi vào tay hắn đúng là phung phí của trời! Hắn hoàn toàn không biết tác dụng thật sự của Quy Đạo ngọc bàn!”

Thân hình hắn nấp vào hư không, chuẩn bị lẻn tới bên cạnh Hứa Ứng đoạt lấy pháp bảo. Đám Thi Vương Thi Tiên thi quỷ Thi Quân khác cũng chuẩn bị đánh về phía y, cướp lấy Quy Đạo ngọc bàn.

Dù sao Quy Đạo ngọc bàn cũng là pháp bảo Chí Tôn, nếu có thể đoạt được luyện hóa, uy lực vô biên!

Hơn nữa cách dùng của bảo vật này không phải chỉ đơn giản là khôi phục thiên địa đại đạo, theo bọn họ thấy, Thiên Huyễn Chân Nhân và Hứa Ứng hoàn toàn không biết cách dùng thật sự của Quy Đạo ngọc bàn.

Chỉ cần tế bảo vật này lên, để hào quang từ ngọc bàn bao phủ bản thân, như vậy có thể khôi phục đại đạo bản thân mọi nơi mọi lúc, thậm chí khôi phục cả thân thể nguyên thần, giữ mình ở thế bất bại, có làm thế nào cũng không thể đánh chết được. Mà đây mới là một cách dùng của Quy Đạo ngọc bàn.

Đúng lúc này, Hứa Ứng đột nhiên quay người, lại thò tay vào Quy Đạo ngọc bàn, rút ra một nén hương to bằng cánh tay, giơ cao ném hương, cúi người với Quy Đạo ngọc bàn.

“Tiểu tử phúc cạn đức mỏng, không dám nhận chí bảo của tiền bối, sợ cô phụ lời nhờ vả của tiền bối, không đảm đương nổi nhân quả của tiền bối, kính mời tiền bối chọn cao nhân khác. Cung thỉnh!”

Hứa Ứng liên tục cúi người, ngọc bàn kia vẫn không hề nhúc nhích, vẫn lơ lửng trên không trung.

Hứa Ứng sắc mặt nghiêm nghị, tiếp tục cúi người vái lạy nói: “Tiểu tử khởi tử hoàn sinh, nhận ân tình của tiền bối, xin ghi nhớ trong lòng.” Ngọc bàn kia vẫn không nhúc nhích.