← Quay lại trang sách

Chương 1010 Mời thần thì dễ, tiễn thần lại khó 4

Hứa Ứng ưỡn thẳng người, bóp nát nén hương nói: “Lúc ở vùng đất Đạo Khải tiểu tử cứu được Thái Thanh đạo nhân, Côn Lôn cảnh Ngọc Hư cung được ta khôi phục thiên địa đại đạo; Huyền Đô Ngọc Kinh sơn, ta và Đông Minh Hư Hoàng trò chuyện vui vẻ. Minh Hải cổ xưa, Thái Ất Thập Phương Cứu Khổ Thiên Tôn cũng vì ta mà khôi phục Thập Điện Diêm La. Tiền bối, không phải ta không có chỗ dựa, xin thu liễm lại.’

Quy Đạo ngọc bàn đột nhiên rung động ầm ầm, viu một tiếng xé gió bay đi.

Ngọc Hồ Chân Nhân lao lên không trung, chỉ thấy Quy Đạo ngọc bàn bay về phía Thiên Huyễn Chân Nhân. Thiên Huyễn Chân Nhân đang định nắm lấy, đột nhiên phía sau xuất hiện một thiếu niên giơ tay bắt lấy ngọc bàn, chính là Ninh Thanh công tử!

Ninh Thanh công tử lấy được ngọc bàn, trong lòng mừng rỡ, lập tức phát động ngọc bàn phá không bay đi, không dám dừng lại chút nào!

Thân hình của hắn cực nhanh, hóa thành một luồng sáng xanh lao thẳng tới hốc mắt của xương sọ Chí Tôn, định thông qua đó chạy khỏi Quỷ Khư.

Ninh Thanh công tử biết Quy Đạo ngọc bàn không thể coi thường, lưu lại ở Quỷ Khư chắc chắn sẽ bị bắt lấy, cướp đoạt ngọc bàn. Biện pháp đơn giản nhất cho mình chính là thông qua hốc mắt xương sọ Chí Tôn tiến vào Bỉ Ngạn, lại tìm cách rời khỏi Bỉ Ngạn trở về Tiên giới!

Ngọc Hồ Chân Nhân ngây ngốc, hoang mang, hoàn toàn không ngờ Quy Đạo ngọc bàn lại bay mất.

Hắn nhìn về phía Hứa Ứng, chi thấy Hứa Ứng thở phào một tiếng, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đổ ào ào, như mới vớt từ dưới nước lên.

“Thằng nhãi này thân thể kiệt quệ rồi, chẳng lẽ bị trọng thương?”

Ngọc Hồ Chân Nhân vừa nghĩ tới đây, không hề nghĩ ngợi xuất chưởng đánh ra, bàn tay trực tiếp biến mất, xuất hiện sau ót Hứa Ứng, định đập chết y.

“Rầm!”

Đòn này không chút bất ngờ đập thẳng vào sau ót Hứa Ứng. Ngọc Hồ Chân Nhân vừa mừng vừa sợ: “Nổ~~”

Nhưng Hứa Ứng vẫn đứng yên tại chỗ, thân thể rung nhẹ, đầu cũng chẳng nổ tung như hắn dự liệu.

Y mượn Tạo Hóa chi khí trong Quy Đạo ngọc bàn tái tạo thân thể. Thể xác đã cường đại tới mức Ngọc Hồ Chân Nhân đập đầu cũng không nát.

Ngọc Hồ Chân Nhân kinh hãi: “Rõ ràng hắn mở được động thiên tăng cường thần thức chứ đâu phải động thiên tăng cường thân thể. Sao thân thể lại mạnh mẽ như vậy?”

Hứa Ứng quay người xuất chưởng đánh tới, Ngọc Hồ Chân Nhân vội vàng giơ tay đón đỡ, chưởng lực của hai người va chạm, Ngọc Hồ Chân Nhân kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng rỉ máu, lập tức trốn vào hư không bay đi thật xa, trong lòng sợ hãi không thôi.

“Thằng nhãi này mới vào Quy Đạo ngọc bàn một chuyến, sao lại như thoát thai hoán cốt vậy?”

Hắn bỏ chạy trong hư không nhưng vẫn không thể ngăn cản thương thế, phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả khoảng trời.

“Đợi đã, ta còn chưa khôi phục ấm ngọc mà!”

Hứa Ứng giật mình kêu: “Chẳng trách Quy Đạo ngọc bàn chạy nhanh thế! Hóa ra còn nợ ta một món pháp bảo!”

Ngọc Hồ Chân Nhân nghe vậy trong lòng càng căm tức: “Là ấm ngọc của ta!”

Sương mù xung quanh ập tới, là thi khí nồng nặc không gì sánh được. Sâu trong thi khí Thiên ma Chí Tôn đã giết tới đạo tràng của cái bóng trong làn sương.

Trong làn sương đó có thi thể, cường đại vô biên, lông đỏ múa lượn, thân thể tự thành một giới, muốn sau khi chết dấu ấn đại đạo của mình hóa thành thiên địa đại đạo!

Khi còn sống hắn không thể tu thành Chí Tôn, lại muốn sau khi chết giảng đạo chư thiên, hình thành thế giới, luyện thành Chí Tôn!

Lúc trước Thiên ma Chí Tôn giao thủ với hai, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai bên đã chiến đấu mấy ngàn chiêu, thi thể kia dần dần không chống đỡ nổi, bị hắn giết tới trước đạo tràng. Thiên ma Chí Tôn nhìn vào trong đạo tràng, một thi thể cao lớn đang đứng đó, trên người cắm đầy kiếm sắc.

Những thanh kiếm kia tỏa ra uy lực ngập trời, tới giờ uy lực vẫn không hề sa sút. Thi thể hắn mọc ra lông đỏ khắp nơi, lông tóc như có sinh mệnh, múa lượn trên không trung như sương mù.

Trong tay thi thể cầm một cây gậy gỗ, tất cả công kích vừa rồi đều là dùng gậy gỗ, không phải thi thể cao lớn chủ động xuất kích.

“Ta nhận ra ngươi.”

Thiên ma Chí Tôn quan sát đạo tràng kia: “Năm xưa ngươi tài hoa tuyệt thế, là thiên tài xuất chúng có hi vọng trở thành Chí Tôn. Bình Nam Thiên Quân. Ta nghe nói ngươi chỉ cách Chí Tôn có một bước, vốn dĩ còn không tin, nhưng thấy ngươi đã chết rồi còn có đạo tràng và khí phách như vậy, có thể thấy lời đồn không phải là giả. Ngươi muốn mượn lực lượng của ta giúp ngươi đột phá tu thành Thi Đạo Chí Tôn?”

Hắn khẽ lắc đầu, quay người rời khỏi:”Chỉ dựa vào lực lượng mình ngươi thì không cách nào lưu lại dấu ấn trong hư không, không thể khiến đại đạo bản thân lưu dấu vĩnh viễn trong đạo tràng. Nhưng ta không làm được, tuy ta là Thiên ma Chí Tôn nhưng tu vi thực lực của ta chưa đạt tới mức có thể giúp ngươi đột phá.”