← Quay lại trang sách

Chương 1015 Chí khí chưa cạn, nghiệp hóa đốt thân tàn 2

Đại dương Huyền Hoàng nhị khí này bao la bát ngát, được lô đỉnh mà Hứa Ứng chế tạo không ngừng dung hợp, hóa thành tiên dược thần thức!

Huyền Hoàng nhị khí là dược liệu của lò luyện đan Hoàng Đình phủ, không ngừng hút vào trong lô đỉnh, hóa thành tiên dược.

Đại dương Huyền Hoàng nhị khí mênh mông, không hao hết thì tiên dược sẽ không đứt đoạn, luyện khí sĩ tu luyện na pháp vẫn tiếp tục được cung cấp tiên dược.

“Ta quá lợi hại...” Hứa Ứng lẩm bẩm.

Kiếp thứ nhất của y lại có thể chế tạo ra Hoàng Đình phủ và lò luyện đan tinh diệu tới vậy, hấp thu Huyền Hoàng nhị khí, luyện chế thành tiên dược trong đỉnh. Ý tưởng kỳ diệu như vậy ngay cả Hứa Ứng bây giờ thấy cũng phải than thở.

Huyền Hoàng nhị khí chưa từng giao hòa, lại được giao hòa luyện hóa trong lô đỉnh, hóa thành tiên dược. Chỉ riêng ý tưởng thôi cũng vượt qua vô số người trong thế gian.

“Đại dương Huyền Hoàng nhị khí mênh mông này là từ đâu tới?” Hứa Ứng thầm nghi hoặc.

Y nhìn bốn phía, thiên địa này mênh mông, không phân không hợp, hết sức kỳ quái, lại như có thần thánh cổ xưa, khai thiên tích địa, mới mở một nửa đã vứt lại rồi bỏ đi chỗ khác.

“Có lẽ đây là dị tượng tự nhiên. Vũ trụ thần kỳ, có một số kỳ quan cũng không phải chuyện lạ.’

Hứa Ứng mới nghĩ tới đây, đột nhiên trong đầu lại lóe lên ý tưởng khác.

Mọi người ở khu đất Hứa gia Côn Lôn, trước thời Hứa Ứng đã tu luyện na pháp, mở thân thể lục bí, kết nối với lục đại Bỉ Ngạn.

Khi đó mọi người tu luyện pháp môn bất tử, na pháp phức tạp hơn bây giờ nhiều, cần hấp thu Huyền Hoàng nhị khí, ngưng tụ trong động thiên luyện thành tiên dược thần thức, cần Hỗn Độn chi khí, luyện trong động thiên thành tiên dược bất tử.

Mỗi bí tàng ứng với một động thiên, đều có pháp môn luyện hóa phức tạp.

Sau này Hứa Ứng kiếp đầu cải tiến na pháp, ở mỗi Bỉ Ngạn lại đặt một lò luyện đan khổng lồ, trực tiếp luyện Bỉ Ngạn thành tiên dược.

Na sư chỉ cần mở lục bí, thu thập tiên dược vào cơ thể luyện hóa là đủ.

“Thế thì ai là người mở lục đại Bỉ Ngạn?”

Hứa Ứng nháy mắt mấy cái, hiển nhiên lục đại Bỉ Ngạn không phải kiếp đầu của mình mở. Kiếp thứ nhất mình chỉ chế tạo lục đại tiên phủ tiên cung như Hoàng Đình phủ, Nê Hoàn cung, tạo ra sáu lò luyện đan, biến đạo lực của Bỉ Ngạn thành tiên dược khác biệt, đơn giản hóa na pháp.

Nhưng mở lục đại Bỉ Ngạn, tuyệt đối không phải chuyện mình có thể làm được! Huyền Hoàng nhị khí tạo thành thiên địa đại dương mênh mông, vượt xa khả năng của mình. Mình cũng không thể mở được Hỗn Độn hải.

“Có lẽ Bỉ Ngạn trong miệng mọi người không phải là thiên địa đại dương mênh mông do Huyền Hoàng nhị khí hình thành, mà là mặt đất được biển lửa bao phủ dưới chân ta!”

Hứa Ứng ngây ngốc, lẩm bẩm: “Cái gọi là Bỉ Ngạn, thật ra là mở một chỗ đặt chân trong Huyền Hoàng nhị khí.”

Đại dương mênh mông Huyền Hoàng nhị khí không phải thứ sức người mở nổi. Hỗn Độn hải cũng không phải thứ mà sức người mở nổi. Cho nên thật ra Bỉ Ngạn chỉ là một chỗ đặt chân trong Huyền Hoàng nhị khí, một chỗ dung thân trong Hỗn Độn hải!

Hứa Ứng như đang suy tư: “Có lẽ người mở Bỉ Ngạn là một vị tiên tổ nào đó của Hứa gia ta, cũng có thể là Hứa gia lấy được truyền thừa từ nơi nào đó khác.’

Lúc này dòng lũ đại từ nguyên lực rung chuyển kịch liệt. Y vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Doanh Châu đã cách Bỉ Ngạn Hoàng Đình càng lúc càng xa, dòng lũ địa từ giữa hai bên sắp đứt đoạn.

Y không hề nghĩ ngợi, lập tức phi thân lên, men theo dòng lũ địa từ lao về phía Doanh Châu.

Một lúc lâu sau, y lao vào đại dương mênh mông do Huyền Hoàng nhị khí hình thành, đi lại trong dòng lũ địa từ, như con sâu bọ nhỏ xíu chạy trong hư không mênh mông vô ngần!

“Võ Đế Thẩm Lạc từng nói, hắn đã tới sáu Bỉ Ngạn, phát hiện ra nơi đó do cùng một người mở. Rốt cuộc người này là ai?”

Tuy y phá giải được bí ẩn Bỉ Ngạn Hoàng Đình, nhưng càng nhiều bí ẩn lại xuất hiện.

“Người này có thể khai phá ra lục đại Bỉ Ngạn, chắc chắn thực lực hết sức cao siêu, tư chất lại phi phàm, là đạt được lục bí ắt sẽ trường sinh.”

“Liệu hắn có còn tồn tại trên thế giới không?”

Doanh Châu cách Hoàng Đình Bỉ Ngạn quá xa xôi, Hứa Ứng chạy thẳng tới, bất tri bất giác đã qua hai ba ngày. Nhìn về phía trước, tuy Doanh Châu trông không xa, thật ra không biết bao nhiêu dặm.

Dọc đường không có thứ gì, chỉ có một số tiên thi bồng bềnh trong dòng lũ. Theo vết thương trên tiên thi này chắc là chết dưới tay Kim Hà Kiếm Quân.

“Năm xưa bọn Chu Thiên tử, Khương Thái sư chắc cũng men theo dòng lũ địa từ, tìm được Bỉ Ngạn khác?”

Hứa Ứng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trong hư không ngoài Bỉ Ngạn Hoàng Đình và xương sọ Quỷ Khư càng lúc càng xa thì chỉ còn lại có Doanh Châu.