← Quay lại trang sách

Chương 1016 Chí khí chưa cạn, nghiệp hóa đốt thân tàn 3

“Rốt cuộc nơi này là đâu? Rộng lớn như vậy, chỉ e không hề nhỏ hơn Chư Thiên Vạn Giới.”

Hứa Ứng tế Đệ Tam Thiên Quan ra, thử mở đường tới thế giới nào đó trong Chư Thiên Vạn Giới, lại phát hiện tuy mở cửa nhưng không có thế giới nào xuất hiện.

Phía sau cửa vẫn là hư không.

Tuy Đệ Tam Thiên Quan của y là bảo vật Tiên Vương, nhưng cũng không thể mở ra vùng hư không này.

Hứa Ứng lại đi hai ngày, Doanh Châu vẫn ở phía trước, cứ như vĩnh viễn không tới nơi.

“Đúng rồi, ta đã luyện hóa hoàn toàn phật châu, chắc bảo vật này có thể kéo nhà sư trẻ tuổi ra khỏi thời không hắc ám rồi? Nhưng không biết vì sao gần đây nhà sư trẻ tuổi kia không liên lạc với ta. Chẳng lẽ hắn bỏ đi rồi?’

Hứa Ứng vừa tế phật châu của Phật Tổ ra, vừa thử nghiệm phát động thần thức, liên lạc với nhà sư trẻ tuổi trong thời không hắc ám.

“Có lẽ phải tới Đại Lôi âm tự mới có thể chủ động liên hệ với hắn.” Y nghĩ thầm trong lòng.

Y rất muốn tìm một người cùng đi trên con đường này.

Đại thế giới Thái Thủy, Tu Di sơn, vị trí cũng của Đại Lôi âm tự.

Phật quang lập lóe phóng lên tận trời, như lửa đuốc soi rọi không trung, chiếu sáng cả nửa màn trời, một nguyên thần đại phật ngồi trong hư không, phật âm cuồn cuộn. Xung quanh Đại Phật, không biết bao nhiêu hư ảnh Phật Đà quá khứ tương lai cùng nhau xuất hiện, phạn âm vang dội, khiến tiểu sư đệ như trở lại thời đại chư phật hưng thịnh!

Ngay lúc này trong tiếng phạn âm có âm thanh trầm trầm vang lên: “Đạo Nguyên, ta đã nói với ngươi rồi, chư phật nhập diệt, đã chết sạch không còn một ai. Ngươi không cách nào mượn lực lượng của bọn chúng để trấn áp, ta!”

Âm thanh kia vang lên trong vị trí cũ của Đại Lôi âm tự, tới từ địa cung, chính là giọng nói của Tà Phật Kệ Bồ Đề, tràn ngập chấp niệm tà dị, mang theo nghiệp lực vô tận.

Bất cứ ai nghe tiếng nói của hắn, đáy lòng bất giác nổi nghiệp hỏa, thiêu đốt đạo tâm và tâm linh.

“Đạo Nguyên, ngươi còn ngoan cố không chịu tỉnh ngộ sao? Ta nói cho ngươi biết, lực lượng vay mượn cuối cùng cũng chỉ là lực lượng vay mượn, không phải chân thực. Ví dụ nhu chư phật, sau khi bọn chúng nhập diệt, ngươi còn có thể mượn lực lượng của chúng để trấn áp ta không?”

Tuy Kệ Bồ Đề chưa thoát khốn, nhưng đạo âm mà hắn phát ra lại ẩn chứa lực lượng thần kỳ.

“Diệt!”

Chữ này thốt lên, thân hình Đại Phật và ngàn vạn chư phật trên bầu trời dồn dập tan vỡ, từng hư ảnh Phật Đà rơi khỏi bảo tọa, giãy dụa rơi vào hư không hắc ám.

Bên dưới nguyên thần Đại Nhật, Đạo Nguyên pháp sư bị tiếng hô kia làm cho chấn động tới mức khí huyết bất ổn, không hề e ngại giơ hai tay kết các loại ấn pháp Liên Hoan ấn, Bảo Bình ấn, Sư Tử ấn, biến ảo khó lường, từng luồng phật ấn khắc lên cánh cửa địa cung phong ấn Kệ Bồ Đề.

Phù văn phong ấn trên cánh cửa tỏa hào quang rực rỡ, phát sáng lung linh, trong đó ngoài phong ấn chư phật còn có mười sáu chữ phong ấn, cũng đang chống lại lực lượng phá hoại của Kệ Bồ Đề.

Từ trong địa cung có từng luồng nghiệp hỏa tuôn ra, không ngừng đốt cháy phong ấn trên cánh cửa, còn có tiếng tụng kinh và tiếng xiềng xích vang lên, âm thanh kia mang đầy tà ác chấp niệm, dùng nghiệp hỏa vô tận đối phó với phong ấn của Đạo Nguyên pháp sư, dùng phật ấn phá hỏng đạo tâm của Đạo Nguyên pháp sư, dụ dỗ hắn sa đọa, cùng mình trở thành Tà Phật!

Đạo Nguyên pháp sư từng ở Vọng Hương đài dưới cõi âm, ngồi một lần mấy chục vạn năm, chỉ gõ mõ khô tọa bất động, đạo tâm cực kỳ kiên cố, ngay cả đạo âm của Kệ Bồ Đề cũng không thể lay chuyển đạo tâm của hắn.

“Con lừa trọc kia!”

Kệ Bồ Đề khẽ động xiềng xích, lao ra ngoài cửa địa cung, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không ngờ phật tính của ngươi cao vậy, nếu thời đại chư phật vẫn còn, có lẽ ngươi đã thành Phật Đà từ lâu rồi! Đáng tiếc...’

Hắn châm chọc: “Thời đại của chư phật đã qua, đáng lẽ ngươi có thể thành phật thành đạo, nhưng thiên địa này không cho ngươi thành phật thành đạo. Ngươi tu hành cả đời, thiên tư xuất chúng của ngươi, tất cả đều là tế phẩm cuối cùng của thời đại, phải chôn cùng nó!”

“Cốc!”

Đạo Nguyên pháp sư nhân lúc tâm cảnh của hắn bất ổn, gõ vang tiếng mõ, khí tức Kệ Bồ Đề đại loạn, bị chấn động tới mức nghiệp hỏa chảy về.

“Soạt!”

Đạo Nguyên pháp sư lại gõ một cái, nghiệp hỏa trong địa cung cháy hừng hực, xiềng xích ầm ầm rung động, không ngừng siết chặt, trói lấy Kệ Bồ Đề, kéo về Nghiệp Hỏa Liên Đài.

Đạo Nguyên pháp sư lại gõ một cái, phong ấn của chư phật khởi động, nghiệp hỏa trong địa cung trở lại đài sen, đốt cháy Tà Phật Kệ Bồ Đề.