Chương 1018 Phật tử Tế Giác 1
Lúc này, cửa đá lại đột nhiên vỡ nát mà không tạo ra chút tiếng động nào, cứ thế tan thành bột phấn, rơi lả tả xuống dưới.
Một vị Phật Đà cao lớn tráng kiện, toàn thân quấn đầy xiềng xích, cơ bắp như được khổ luyện, khôi ngô dị thường, sau đầu lại có phật quang, sắc mặt từ bi như thương dân trách trời.
Nhưng thời không này Ngọc Xuyên công tử lại cảm thấy khí thế hung ác vô thượng ập thẳng tới, chỉ trong phút chốc đã như đưa mình vào núi thây biển máu, máu chảy thành sông. Vô số phàm nhân, thần thánh, ma đầu, tất cả thân thể tàn khuyết giãy dụa la hét trong biển máu!
Ngọc Xuyên công tử đổ mồ hôi đầm đìa, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Tà Phật Kệ Bồ Đề bước qua bên cạnh hắn, đi tới trước thân thể không đầu của Đạo Nguyên pháp sư.
“Đạo Nguyên, đúng là tiếc thay cho ngươi.”
Khóe mắt Kệ Bồ Đề rơi ra một giọt nước mắt, như đang đau lòng vì cái chết của Đạo Nguyên pháp sư.
Hắn cong ngón tay búng ra, nghiệp hỏa hừng hực, chỉ trong chớp mắt đã nuốt trọn thi thể Đạo Nguyên pháp sư, nhanh chóng đốt thành tro bụi.
Vị Tà Phật này ngẩng đầu lên, thần thức khủng khiếp quét khắp bốn phương tám hướng, lan tới hư không, xâm lấn Chư Thiên Vạn Giới, truyền đạt tới mọi ngóc ngách trong các teg.!
“Chư phật nhập diệt, thế gian này chỉ có ta mới là Phật môn chính thống! Chỉ có Kệ Bồ Đề ta mới là Phật Tổ!”
Ngọc Xuyên công tử cung kính cúi người đứng hầu, không hề nhúc nhích.
Kệ Bồ Đề cúi đầu nhìn hắn một cái nói: “Ngươi đang run rẩy.”
Ngọc Xuyên công tử nói: “Sợ trước Phật uy, không thể không run.’
Kệ Bồ Đề nói: “Ngươi rất biết cách nói chuyện. Năm xưa tổ thượng của ngươi từng tới đây gặp ta. Hắn họ Bạch, tên Tiên Võ, sao chép phong ấn chư phật ở đây, cực kỳ tán thưởng. Hắn có tài hoa hơn người, xuất chúng bất phàm, nói với ta cho hắn thời gian, hắn có thể giúp ta phá vỡ phong ấn. Năm đó ta cho rằng hắn chỉ khoe khoang khoác lác, không ngờ hắn lại thật sự phá giải được phong ấn chư phật. Bạch Tiên Võ này, ắt thành thiên kiêu đương thời.”
Ngọc Xuyên công tử nói: “Gia tộc đã trở thành Đế Quân trên Tiên giới.”
Kệ Bồ Đề lơ đễnh lắc đầu: “Đế Quân Tiên giới quá nhỏ, hắn còn có thể tiến thêm một bước, trở thành Chí Tôn. Chẳng qua hắn thiếu cơ hội. Lần này hắn thả ta ra chính là muốn tạo cơ hội. Nhưng muốn lợi dụng ta phải trả giá cực lớn, hắn trả giá ra sao?’
Ngọc Xuyên công tử nói: “Tổ thượng đã lệnh cho các đại thánh đại đại tôn giả pháp trong đại thế giới Thái Thủy rút khỏi thế giới này. Từ nay trở đi Phật Tổ chính là chúa tể của đại thế giới Thái Thủy.”
Kệ Bồ Đề gật nhẹ đầu nói: “Đỡ cho ta phải đi diệt bọn chúng. Tổ thượng nhà ngươi rất hiểu chuyện, cũng biết cách buông bỏ, nhường lại cả một thế giới.”
Ngọc Xuyên công tử nói: “Tổ thượng nhà ta còn chút chuyện, muốn mời Phật Tổ hỗ trợ. Tổ thượng có một kẻ địch, tên là Hứa Ứng...’
"Hứa Ứng?"
Kệ Bồ Đề nói: “Cái này không gọi là hỗ trợ mà gọi là báo thù. Hứa Ứng ám toán ta, ta sẽ tự mình tìm hắn báo thù.” Hắn giơ tay ngoắc nhẹ, chỉ thấy Đại Lôi âm tự ở sườn núi từ từ bay lên, trôi về phía này.
Kệ Bồ Đề nói: “Đế Quân cần ta, ta cũng cần hắn. Chuyện Hứa Ứng ta sẽ làm thật ổn thỏa.”
Ngọc Xuyên công tử mừng thầm trong lòng.
Kệ Bồ Đề tới Đại Lôi âm tự, quét sạch tượng phật, đột nhiên trong lòng có cảm ứng, cười lạnh nói: “Các ngươi còn muốn trở về?”
Sau lưng vị Cổ Phật này đột nhiên hiện ra nguyên thần vô cùng to lớn, thân quấn xiềng xích, chân đạp nghiệp hỏa. Nguyên thần kia cao như Tu Di sơn, giơ tay chém xuống Tu Di sơn kia.
Hắn hét: “Đứt!”
Ngọc Xuyên công tử đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, mắt thấy nguyên thần vô thượng kia sắt cắt đứt Tu Di sơn, Đại Lôi âm tự cũng tan thành bột phấn, nhưng bàn tay kia lại ngưng bặt giữa chừng, không gây ra bất cứ động tĩnh gì.
Ngọc Xuyên công tử còn chưa tỉnh hồn, chỉ nghe Kệ Bồ Đề tự nhủ: “Chư phật, các ngươi đã rời xa giới này, thế nhưng vẫn thắt một dây nhân quả lên Đại Lôi âm tự. Chắc các ngươi muốn men theo nhân quả trở về giới này?”
Ngọc Xuyên công tử nghe vậy vội vàng nói: “Phật Tổ, đây có phải nguyên nhân Đại Lôi âm tự có quỷ không?’
Kệ Bồ Đề nói: “Đúng vậy. Ta đã chặt đứt nhân quả này, cho dù là Đại La thần tiên cũng không cách nào tìm về nơi đây.”
Ngọc Xuyên công tử nghi hoặc không thôi, dò hỏi: “Phật Tổ, ngài nói chư phật định men theo nhân quả trở về nơi đây. Chẳng lẽ chư phật chưa nhập diệt? Chẳng lẽ bọn họ vẫn còn sống?”
Kệ Bồ Đề chần chờ một chút, lại nói: “Bây giờ nhân quả đã đứt đoạn, cho dù chư phật còn sống cũng chẳng thể về được.’