Chương 1017 Chí khí chưa cạn, nghiệp hóa đốt thân tàn 4
Nghiệp hỏa này là nghiệp hỏa do Kệ Bồ Đề tạo nên, trong thời đại cổ xưa, chư phật cường thịnh, Kệ Bồ Đề tu luyện phật pháp, tâm tính sai lầm, muốn mượn nghiệp hỏa luyện thành phật tâm, đột phá cảnh giới, trở thành người đứng đầu dưới Phật Tổ.
Hắn tạo sát giới khắp nơi, làm vô số việc ác, hủy diệt vô số thương sinh, cuối cùng tạo ra nghiệp hỏa vô thượng. Nghiệp hỏa luyện Phật tâm, thế là Phật Tổ và chư phật dùng nghiệp hỏa của hắn đốt cháy hắn, khóa hắn trên Nghiệp Hỏa LIên Đài này, thiêu đốt ngày đêm suốt mấy chục vạn năm, hi vọng có thể luyện hóa tội nghiệt trên người hắn.
Bốn vạn năm trước Huyền Không Thần Vương bị giáng chức đi tới Tu Di sơn, phát hiện ra đại cung Đại Lôi âm tự, thả “Ma đạo” ra, thật ra đây là tu vi của Kệ Bồ Đề mà nghiệp hỏa đốt ra.
Chỉ vẻn vẹn là tu vi này thôi cũng khiến đại thế giới Thái Thủy bị ô nhiễm, khiến thiên địa đại đạo của nơi này gần như trở lại thời đại cổ xưa!
Kệ Bồ Đề kêu lên:
“Đạo Nguyên, thân là truyền nhân cuối cùng của Phật môn, ngươi có thể tu luyện tới trình độ này trong tình huống thiên hạ vô pháp, đúng là tài hoa tuyệt thế.”
“Cốc!”
Đạo Nguyên gõ mõ, tiếng mõ chấn động, xiềng xích siết chặt, trói nghiến Kệ Bồ Đề lại, không thể động đậy.
“Nhưng rất đáng tiếc!”
Kệ Bồ Đề kêu lên: “Nếu ngươi sinh sớm một chút, trong Đại Lôi âm tự ta cũng phải kính nể ngươi ba phần, đáng tiếc ngươi sinh muộn.
Ngươi không thể thành phật, chỉ có pháp lực vô biên, có phật tính vô thượng nhưng lại không thể trường sinh, chỉ là thân thể phàm nhân! Bây giờ người có thể tác thành cho ngươi chỉ có ta! Chỉ cần ngươi thả ta ra, ngươi có thể trường sinh!’
“Cốc!”
Đạo Nguyên pháp sư lại gõ một cái, tầng tầng phong ấn bắt đầu phong tỏa ngũ giác bát thức của Kệ Bồ Đề.
Kệ Bồ Đề lòng thầm sợ hãi, hắn tốn hai mươi ba vạn năm mới có thể khiến ngũ giác bát thức thoát khỏi phong ấn chư phật, từ đó có lực lượng đối phó với phong ấn, có khả năng thoát khỏi địa cung.
Nếu Đạo Nguyên pháp sư lại phong ấn hắn như trước, chẳng phải lại tốn hai mươi vạn năm nữa mới có thể trốn thoát?
Huống chi, chưa chắc hắn có hai mươi ba vạn năm này!
Tu vi của hắn đã bị nghiệp hỏa của chính mình đốt cháy phân nửa. Tu vi còn lại tuyệt đối không cách nào chèo chống tới hai mươi ba vạn năm sau!
Nỗi sợ này trực tiếp xuyên thủng đại giác đại ngộ của hắn.
Đạo Nguyên pháp sư nhấc dùi gõ lên, chuẩn bị gõ cú cuối cùng, gương mặt hắn bất giác nở nụ cười. Sau khi từ biệt Hứa Ứng, hắn chạy tới Tu Di sơn, dốc toàn lực trấn áp Kệ Bồ Đề, hôm nay cuối cùng cũng có thể trấn áp triệt để Kệ Bồ Đề.
Trong đầu hắn vang lên một ý niệm: “Từ nay trở đi, cho dù không còn phật môn, cũng không sao cả.’
Nhân quả cuối cùng mà phật môn lưu lại trên cõi đời sẽ theo tiếng gõ của ta mà tan thành tro bụi.
Dùi gõ rơi xuống, ngay lúc này ánh đao màu tím lại hiện lên, đánh tới sau lưng hắn, vô thanh vô tức vạch qua cổ hắn một cái.
Đầu của Đạo Nguyên pháp sư bay lên, bồng bềnh trên không trung, ánh mắt mê mang nhìn lại, thấy Ngọc Xuyên công tử đang cúi người tế ra một thanh tàn đao!
Tàn đao kia chính là Tử U minh đao mà Đế Quân lưu lại trên Huyền Đô Ngọc Kinh sơn.
Tuy đao này bị Tru Tiên tàn kiếm mà Hứa Ứng “triệu hồi” tới chặt đứt, nhưng bảo vật này vẫn ẩn chứa uy lực cực kỳ khủng khiếp!
Đao này trực tiếp cắt đứt sinh cơ của Đạo Nguyên!
“Cốc!”
Tuy dùi gõ vẫn đập vào mõ, nhưng đã không còn uy lực.
“Chỉ thiếu một chút thôi là công đức viên mãn.” Cái đầu của Đạo Nguyên pháp sư trợn trừng hai mắt nhưng ý thức lại chìm vào hắc ám.
Ngọc Xuyên công tử tế đao, trông như là Ngọc Xuyên công tử giết hắn, thực ra là Đế Quân ở Tiên giới phát động uy lực của đao này. Đao này không chỉ chém thân thể hắn, mà còn giết chết nguyên thần của hắn!
Ngọc Xuyên công tử ưỡn thẳng người, sắc mặt vừa sợ vừa mừng, vội vàng bước tới trước cửa địa cung, tiện đường giơ chân đá bay cái mõ, cười nói: “Kệ Bồ Đề Phật gia, vãn bối phụng lệnh tổ thượng Đế Quân tới đây giết chết ác đồ, cứu lão phật thoát thân!”
Nói xong hắn mở một bức tranh ra.
Bức tranh được mở, hào quang tỏa khắp tứ phương, tiên quang rực rỡ, đạo âm không dứt!
Phong ấn chư phật trên cửa đá địa cung lập tức bị phá vỡ tầng tầng lớp lớp. Ngay cả mười sáu chữ phong ấn mà Hứa Ứng lưu lại cũng hóa thành hư ảo!
Cửa đá chấn động, Ngọc Xuyên công tử nhanh chóng lui lại, cúi người đứng hầu.
Chỉ nghe phía sau cửa đá vang lên tiếng xiềng xích rầm rầm, như có quái vật gì đó rung động thân thể, hất văng xiềng xích.
Tiếp đó tiếng bước chân nặng nề vang lên, từ từ tới gần cửa đá.