← Quay lại trang sách

Chương 1020 Phật tử Tế Giác 3

Tế Giác Phật tử nói: “A Ứng thí chủ, ta vừa tới...”

“Vì sao bọn Phật Tổ không trở lại? Không tìm được đường về à?”

Hứa Ứng lẩm nhẩm tự nói: “Thế vì sao ngươi lại về được? Ngươi làm cách nào nhảy vào thời không hắc ám? Thời không hắc ám là thứ gì? Vì sao ngươi bị ngưng đọng trong đó? Sao những người khác không về được? Nếu ngươi có thể trở về, thế thì những người khác như Đạo Tổ, Phật Tổ trở về càng dễ dàng, vì sao bọn họ không trở lại? Ngoài ra vì sao thiên địa nguyên thần của bọn họ không cảm ứng được họ? Rốt cuộc Bỉ Ngạn ở nơi nào?”

Tế Giác Phật tử trợn trừng hai mắt nhìn y, hai mắt Hứa Ứng lấp lánh có thần, nhìn lại hắn với vẻ trông mong.

Sắc mặt Tế Giác dần dần đỏ lên, câu hỏi của Hứa Ứng còn nhiều hơn câu hỏi trong cả cuộc đời hắn. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết trả lời ra sao cho phải. Hắn ngập ngừng nói: “Ta mới gặp phật tổ và chư phật, chưa từng gặp những người khác...”

Hắn đột nhiên chắn ngang trước người Hứa Ứng, quát lớn một tiếng: “Vô Lượng Kim Thân!”

“Cạch~~”

Phật quang chiếu rọi quanh người, chỉ trong khoảnh khắc kim quang lấp lóe, vô số Phạn văn xoay quanh người lớn, tạo thành hình một cái chuông lớn.

Một thi thể Tiên Vương từ trong Doanh Châu đánh tới, lao về phía Hứa Ứng. Tiên Vương này đang tính đánh lén, không ngờ lại bị Tế Giác Phật tử phát giác.

Móng tay của Thi Vương hung hăng cào vào vách chuông Phạn văn, phá nát quả chuông sau đó nhanh chóng đánh lên người Tế Giác Phật tử. Tế Giác không hề nhúc nhích, da thịt không chút thương tổn!

Hứa Ứng thấy vậy thầm giật mình: “Thân thể mạnh mẽ vậy sao?”

Khi Quy Đạo ngọc bàn khởi động, đại đạo của tiên thi trong Thi Quỷ tiên vực cũng được khôi phục một bộ phận, khiến thực lực của tiên thi tăng cường. Tuy Thi Vương vẫn kém lúc còn sống, nhưng thực lực cũng tiếp cận Tiên Vương.

Nhất là thân thể của Thi Vương là thân thể của Tiên Vương, cái cào này lại không thể phá nát Kim Thân của Tế Giác Phật tử, có thể thấy Vô Lượng Kim Thân của hắn mạnh mẽ ra sao!

Chỉ e Vô Lượng Kim thân của Tế Giác còn cường đại hơn cả thân thể Tiên Vương!

“Không khéo phải mở động thiên Tiên giới, câu lấy linh khí linh lực Tiên giới luyện thành tiên dược bất tử, lại phối hợp với tiên dược tâm lực của Giáng Cung, tu luyện tới động thiên tầng thứ tám thì thân thể của ta mới có thể sánh ngang với Vô Lượng Kim Thân của hắn!! Hứa Ứng cực kỳ kinh ngạc, thầm nghĩ trong lòng.

“Siêu Độ!”

Tế Giác Phật tử hét lớn một tiếng, nguyên thần vạn trượng hiện lên sau lưng, tay cầm bảo bình, phật quang chiếu rọi vào người Thi Vương kia.

Thi Vương kia kêu rên không ngừng, toàn thân sưng phồng, máu thịt tan rã, bốc lên làn khói xanh tanh hôi, chỉ trong khoảnh khắc đã tan thành một bãi nước mủ!

Hứa Ứng giật nảy mình, chỉ hai chiêu ngắn ngủi mà thi thể Tiên Vương đã bị Tế Giác Phật tử luyện thành nước mủ, thật quá mạnh mẽ!

“Nhưng môn thần thông này gọi là Siêu Độ mà lại trực tiếp luyện thân thể Tiên Vương thành nước mủ, hả...”

Đột nhiên Tế Giác Phật tử bay lên không trung, lại thấy có thi thể Tiên Vương đánh về phía này, y vung vạt áo về phía sau phát: “Phổ Chiếu!”

Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy từng luồng phật quang lớn như cái sọt, dày đặc như mưa rơi, phải hơn trăm luồng phóng ra cùng lúc. Chỉ trong khoảnh khắc đã mấy vạn luồng Phủ Quân, đánh đạo tràng của Thi Vương kia nổ lốp bốp, chẳng bao lâu sau đã đục thủng!

Viu viu viu viu...

Lại vô số phật quang bay tới đánh vào người Thi Vương kia, ngay sau chớp mắt đã đánh Thi Vương kia thành cặn bã.

Sau khi khói bụi tan đi, Hứa Ứng tập trung nhìn lại, chỉ thấy Thi Vương kia chỉ còn đôi chân đứng đó.

Tế Giác Phật tử cảnh giác quan sát bốn phía, đột nhiên thân hình lóe lên như quỷ mị, chỉ trong khoảnh khắc đã lao ra mấy chục dặm, bàn tay chụp xuống dưới, đặt lên trán một Thi Vương quát: “Độ Hóa!”

Hứa Ứng leo lên Doanh Châu, nhanh chóng chạy tới, chỉ thấy Thi Vương kia trán tỏa khói xanh, chấp niệm trên người tức khắc bị luyện hóa sấm sét, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, bỏ mạng triệt để.

“Ngã Phật từ bi.”

Tế Giác Phật tử quan sát bốn phía, miệng lẩm bẩm: “Nơi đây như chốn tiên cảnh, nhưng thi khí lại nồng nặc như vậy, tiểu tăng chỉ cảm thấy thiên địa loáng thoáng thi khí, chấp niệm lan tràn. Ta vốn tưởng Bỉ Ngạn hiểm ác, không ngờ nhân gian này cũng vậy. Chẳng trách Phật Tổ bảo ta học tập thủ đoạn hàng long phục hổ. Tứ, Đại, Giai, Không!”

Hắn xuất chưởng đánh về phía xa, Hứa Ứng lập tức thấy ở đằng xa có một Thi Vương thống lĩnh một thoạt Thi Tiên ngóc đầu lên, sau đó dồn dập nổ tung mà chết!

"Thiện tai thiện tai."

Hứa Ứng cực kỳ kinh ngạc: “Tăng nhân Tế Giác này có vẻ hơi bạo lực.”

Tế Giác Phật tử dựng dọc một tay trước ngực, cảnh giác quan sát bốn phía nói: “Ta sẽ thay thiên hạ, quét sạch yêu ma thi khí ở nhân gian này...”

“Chạy đâu, xem ta siêu độ nhà ngươi! Cực Lạc Tịnh Thổ, tiễn ngươi lên đường!”