Chương 1021 Trở lại Doanh Châu 1
Hứa Ứng vội vàng đuổi tới, chỉ thấy Tế Giác Phật tử lại tiêu diệt một số Thi Tiên khác.
Cực Lạc Tịnh Thổ là thế giới Cực Lạc, tàn hồn tàn phách của đám Thi Tiên này trúng chiêu của hắn, mặt mày mỉm cười, chắc đã hồn đăng cực lạc, hóa thành tro bụi. Dưới đất khắp nơi đều là thi thể, Tế Giác đứng bên cạnh những thi thể này, tụng kinh cho thi thể.
“Giết chết bọn chúng rồi lại tụng kinh cho chúng, có hữu dụng không?” Hứa Ứng khiêm tốn thỉnh giáo.
Tế Giác Phật tử lắc đầu nói: “Vô dụng, nhưng sẽ khiến ta an tâm.”
Tăng nhân trẻ tuổi này chiến lực cao siêu, vận dụng các loại phật pháp xảo diệu, đúng là khắc tinh của Thi Tiên Quỷ Tiên.
Hứa Ứng suy đoán, chiêu pháp thần thông của hắn không chỉ có tác dụng khi đối phó với Thi Tiên Quỷ Tiên, đối phó với người sống cũng không phải chuyện đùa.
Đạt được truyền thừa của Phật Tổ và chư phật Đại Lôi âm tự, Tế Giác muốn không cường đại cũng khó.
Bình Nam Thiên Quân tới đây là để truy sát Ninh Thanh đạt được bảo vật Chí Tôn Quy Đạo ngọc bàn, cướp lấy bảo vật này.
Hắn để đám tiên thi Tiên Vương tản ra bốn phía, tìm kiếm vị trí của Ninh Thanh, vì vậy trên dãy núi Doanh Châu đâu đâu cũng là tiên thi Tiên Vương, tìm kiếm khắp nơi.
Vì vậy Tế Giác Phật tử mới cho rằng trong thiên địa này tràn ngập thi khí, cảm thấy nơi này cũng chẳng khá hơn Bỉ Ngạn chút nào.
Hứa Ứng nhảy lên cao, Doanh Châu này đúng là bao la bát ngát, rộng lớn, khắp nơi đều có tiên sơn bồng bềnh, hoặc cao hoặc thấp, lơ lửng giữa trời, thụy khí mịt mờ, hào quang lan tỏa.
Dãy núi giống như Bồng Lai cũng không phải số ít.
Y ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tiên giới mở rộng, tiên khí tiên quang không ngừng chiếu xuống, khiến nơi này không khác gì Tiên giới chân chính!
“Năm xưa ta làm cách nào đem Doanh Châu từ trên Tiên giới xuống?” Hứa Ứng hoang mang.
Tiên cảnh như vậy tự thành một giới, cao cấp hơn cả Bồng Lai
“Không biết ta chuyển nơi này xuống hạ giới, ở đây có còn tiên nhân không?” Hứa Ứng thầm nghĩ.
Ký ức của y trong bốn mươi tám ngàn năm qua đều đã thức tỉnh, nhất là sau khi lấy được bức tranh của Đế Quân, tốc độ phá giải mười sáu chữ càng lúc càng nhanh, nhưng ký ức kiếp đầu bị phong ấn sâu nhất, tới giờ y vẫn chưa mở được.
Nhưng khi y trở lại chốn cũ, hoặc gặp được một số chuyện lưu lại ấn tượng sâu đậm trong ký ức, sẽ có ký ức kiếp đầu tái hiện, khiến y dần dần nhớ ra hành động của kiếp đầu.
Tế Giác Phật tử lúc không đánh nhau cũng khá điềm đạm nho nhã, thanh tú tuấn lãng, nói với Hứa Ứng: “A Ứng thí chủ, có rất nhiều câu hỏi của ngươi ta không cách nào trả lời, có một số câu hỏi thì Phật Tổ cũng đang tìm kiếm đáp án. Ta chỉ có thể trả lời những thứ ta biết.”
Hứa Ứng thu ánh mắt, dò hỏi: “Phật tổ và chư phật rời khỏi giới này mà muốn tìm kiếm Bỉ Ngạn à?”
Tế Giác Phật tử nói: “Phải.’
Hứa Ứng lộ vẻ lắng nghe, trông mong hắn trả lời nhiều hơn.
Tế Giác Phật tử thẹn thùng, như đứa trẻ không giỏi giao tiếp, lúng ta lúng túng nói: “Ngươi còn muốn biết gì nữa?”
Hứa Ứng đau lòng khôn nguôi, giáo huấn hắn: “Ta hỏi ngươi vấn đề này, ngươi không được trả lời mỗi phải hay không phải! Ngươi phải suy một ra ba, nói một hiểu mười. Sau khi trả lời xong ngươi phải nói tiếp vì sao Phật Tổ lại muốn tìm Bỉ Ngạn, vì sao Phật Tổ và chư phật bỏ qua cả giới này cũng muốn tìm kiếm Bỉ Ngạn! Vì sao bọn họ dọn sạch đi, không lưu lại bất cứ đạo thống nào?”
Tế Giác Phật tử lắp bắp nói: “A Ứng thí chủ, rõ ràng đây không phải chỉ là một câu hỏi.”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Đây là đạo lý đối nhân xử thế. Trước kia ngoài chư phật ra ngươi chưa từng giao tiếp với ai khác à?’
Tế Giác Phật tử lắc đầu nói: “Trên núi chỉ có ta là phàm nhân, ta chưa bao giờ thấy những người người khác.”
Hứa Ứng ngây ngốc, chăm chú nhìn Tế Giác Phật tử, nghi hoặc nói: “Ngươi là phàm nhân? Ngươi chưa thành phật?”
Tế Giác Phật tử gật đầu nói: “Phật Tổ nói với ta, thiên địa đại đạo đã hỏng, bây giờ đã không thể thành phật.”
“Phàm nhân mà đã mạnh như vậy? Biến thái!”
Hứa Ứng thầm khen trong lòng, cười nói: “Ngươi không cần lo lắng, trước đây ta cũng không hiểu chuyện đời, nhưng may sao gặp được Thất gia. Xong chuyện ở đây ta dẫn ngươi đi gặp Thất gia, chắc chắn Thất gia sẽ dạy dỗ ngươi được như ta!”
Tế Giác Phật tử lộ vẻ mong chờ, tâm chí không khỏi trông ngóng, hận không thể lập tức bay tới nghe Thất gia dạy bảo.
Hắn vẫn phải trả lời câu hỏi của Hứa Ứng. Tế Giác Phật tử nói: “Phật Tổ cũng nhắc tới vấn đề mà ngươi vừa nêu ra, thường trong lời lại có lời. Chỉ có điều lúc ta hỏi chư phật, Dược Sư Phật nói với ta, bọn họ rời khỏi vũ trụ bản nguyên tìm kiếm Bỉ Ngạn là vì một cơn đại triều tịch sắp quét sạch vũ trụ.”