← Quay lại trang sách

Chương 1041 Chẳng phải mạnh hơn à? 2

Nhưng cũng may Quy Đạo ngọc bàn là pháp bảo Chí Tôn, sau khi tế bảo vật này lên, Tạo Hóa chi khí không ngừng ập tới, bất luận thương thế của hắn nặng tới mức nào cũng có thể lập tức khỏi hẳn.

Ninh Thanh công tử chỉ vừa nhận được bảo vật này, không thể khai phá được nhiều công dụng, nhưng chỉ những công dụng đã biết cũng đủ cho hắn đứng trong thế bất bại.

Hứa Ứng dùng các loại pháp bảo như Ngũ Nhạc tiên sơn trấn áp Quy Đạo ngọc bàn, nhưng bị ngọc bàn hất văng, đành thu lại sau lưng, lơ lửng như cảnh giới.

Y lắc mình đánh tới, áp sát cận chiến với Ninh Thanh công tử.

Ninh Thanh công tử mất tiên cơ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bị đánh gãy xương cốt, trên người không ngừng xuất hiện thêm vết thương.

Càng tổn thương, hắn càng không phải đối thủ của Hứa Ứng.

Răng rắc!

Hứa Ứng áp sát cắt đứt cổ hắn, đầu của Ninh Thanh công tử xoay một vòng, bị đánh văng khỏi cổ, một luồng Tạo Hóa chi khí bay tới, không ngờ trên người hắn lại mọc ra một cái đầu.

“Thế còn ta thì sao?” Đầu của hắn thầm nghĩ.

Hắn mới nghĩ tới đây, cái đầu bay lên đã tan thành tro bụi.

Ý thức của Ninh Thanh trở lại trong cái đầu mới mọc, lòng đang kinh ngạc lại thấy Hứa Ứng đánh tới, vội vàng giơ tay ngăn cản, lại nghe phốc một tiếng, Hứa Ứng đâm tay vào người hắn, móc trái tim ra, rầm một tiếng bóp nát.

Ninh Thanh công tử chỉ cảm thấy khí huyết sa sút, nhưng ngay khoảnh khắc sau đã mọc ra trái tim mới.

Quy Đạo ngọc bàn này cực kỳ ảo diệu, Hứa Ứng hủy thân thể của hắn, phá hủy khu vực Hi Di của hắn, phá vỡ cảnh giới của hắn, thậm chí dùng Tru Tiên kiếm khí cắt đứt nguyên thần của hắn, Quy Đạo ngọc bàn đều có thể khôi phục!

Đây là thế bất bại!

Có đánh thế nào cũng không chết, tương đương bất bại.

Nhưng Ninh Thanh lại không thể lật ngược tình thế, vì hắn luôn luôn bị thương, không cách nào thi triển toàn lực, không thể gây uy hiếp tới Hứa Ứng, đương nhiên cũng không thể lật kèo, chỉ có thể chịu đòn.

Mấu chốt hơn nữa là cho dù Quy Đạo ngọc bàn có thể khôi phục thân thể nguyên thần, thậm chí tái hiện lại cảnh giới, nhưng mỗi lần bị Hứa Ứng vặn cổ, đánh gãy xương, tiêu diệt nguyên thần, đau đớn lại là thực.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủ, hắn đã bị Hứa Ứng “giết chết” hơn mười lần, trong lòng sợ hãi tới tột đỉnh, quát lớn một tiếng rồi bỏ chạy trối chết!

Hứa Ứng truy sát phía sau, Ninh Thanh công tử lại chết vài chục lần, không kịp phản kích, cứ thế bị Hứa Ứng xử lý.

Hứa Ứng giết hắn một lần thì cảm xúc Bạo Ngược Lệ trong người lại nặng thêm một phần, sắc mặt càng hưng phấn, phát huy chiến lực càng mạnh.

Ninh Thanh công tử cũng càng ngày càng kinh hãi.

Hắn không cách nào thoát khỏi Hứa Ứng, đột nhiên thấy phía trước có vài Thi Quân mạnh mẽ đang bao vây chặn đánh Tế Giác Phật tử, hai mắt sáng lên: “Chết đạo hữu còn hơn chết bần đạo!”

Hắn lao tới, lướt qua bên cạnh Tế Giác Phật tử. Tế Giác Phật tử thấy Hứa Ứng lao tới không khỏi vui mừng, vội vàng nói: “A Ứng thí chủ, xin giúp một tay!”

Tuy Vô Lượng Kim Thân của Tế Giác cường đại vô địch nhưng dù sao Thi Quân cũng là thi thể của Tiên Quân tu luyện thành thi tiên, còn có thể đánh xuyên qua pháp bảo Tiên Vương. Tế Giác còn chưa phải Phật Đà, tuy chịu được, nhưng bị đánh quá nhiều, ngay cả Vô Lượng Kim Thân cũng có thể hỏng.

Bây giờ hắn bị đám Thi Quân này công kích, chỉ có nước khổ sở chống cự, Hứa Ứng cũng thành cọng cỏ cứu mạng duy nhất của hắn.

Hứa Ứng cười ha hả kêu lên: “Tiểu hòa thượng, Siêu Độ của ngươi đâu? Phổ Chiếu của ngươi đâu? Mau tiễn bọn họ tới Cực Lạc Tịnh Thổ đi!”

Tế Giác thầm biết không ổn, vội vàng nói: “Hứa thí chủ, ngươi lại bị nguyền rủa ảnh hưởng rồi! Ngươi cứu ta trước rồi ta có thể giúp ngươi chống lại ảnh hưởng của nguyền rủa!”

“Bây giờ ta đang rất khỏe, ngươi nói như vậy, chẳng lẽ định trấn áp ta?’

Hứa Ứng càng ngày càng nóng nảy, còn liên thủ với đám Thi Quân kia tấn công hắn!

Tế Giác vốn đã đầy nguy cơ, giờ có thêm Hứa Ứng, bị đánh tới mức Kim Thân ảm đạm, khóe miệng rỉ máu, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, đang lúc nghĩ sắp mất mạng thì chưởng phong của một Thi Quân bất cẩn quệt qua Hứa Ứng. Hứa Ứng như bị nhen lửa, lập tức quay đầu lại hạ thủ với Thi Quân kia.

Ánh mắt Tế Giác sáng lên, lập tức quay người bỏ trốn!

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám Thi Quân khác vẫn ra sức đuổi theo mình, còn tên Thi Quân chiến đấu với Hứa Ứng chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bị đấu pháp không cần mạng của y đánh trọng thương, phát ra tiếng gào thét gọi đồng bọn.

Đám Thi Quân kia lập tức bỏ Tế Giác lại, xoay người đánh về phía Hứa Ứng, nhưng bọn chúng còn chưa kịp tới bên cạnh Hứa Ứng thì y đã giết chết Thi Quân kia, nghiền xương thành tro.