Chương 1047 Thái Hư chi cảnh 2
Hứa Ứng thầm nghĩ: “Loại tổ pháp lục bí ra còn có người mở lục đại Bỉ Ngạn, không khéo cũng liên quan tới tổ tiên Hứa gia. Nhưng không biết vị sư tổ này có phải người Hứa gia hay không hay có thân phận khác.”
E là kiếp đầu của y cũng chưa chắc đã biết bí mật này, người duy nhất có thể biết được chỉ có phụ thân.
“Nhưng phụ thân đi đâu rồi?”
Hứa Ứng nhìn mảnh vỡ Thần Kiều trên thiên ngoại, Thần Kiều di chuyển rất nhanh, không bao lâu sau đã biến mất không còn tăm hơi, khiến y không kịp thử thu hồi Thần Kiều.
Thần Kiều thật ra chỉ là một luồng sáng hữu hình vô chất, không phải thực thể, có thể đứng lên đó, ổn định trong hư không, có chỗ dựa vào, không bị hư không cuốn đi.
Doanh Châu tự thành một giới, muốn bay khỏi Tiểu Tiên giới này cần có pháp lực lớn lao, tu vi hiện tại của Hứa Ứng chưa chắc đã làm được.
Cái gọi là màng bọc thế giới là thứ trông như hữu hình thực chất vô hình, do một khối khí tạo thành, bay tới gần màng bọc sẽ gặp lực cản cường đại. Tu vi càng mạnh thì lực cản càng lớn.
Lúc trước Hứa Ứng có thể rời khỏi Doanh Châu tiến tới Bỉ Ngạn là vì dòng lũ địa từ mở vách ngăn hàng rào thế giới, nhưng Thần Kiều không có sức nặng, đương nhiên địa từ nguyên lực cũng không mạnh như vậy.
Hơn nữa cho dù y có thể lao ra ngoài Doanh Châu, bên ngoài đâu đâu cũng là bão táp hư không khuấy động, không chỗ nào mượn lực, rất dễ mất phương hướng. Hơn nữa Doanh Châu luôn di chuyển, không đuổi kịp Doanh Châu thì chỉ có nước lơ lửng trong hư không cho tới lúc chết.
“Trên Côn Lôn có Thần Kiều bay trong hư không, thế có phải năm xưa Côn Lôn thần sơn cũng là một bộ phận của hư không này? Nếu đúng vậy, thế có phải chúng ta còn thấy cả Côn Lôn?”
Hứa Ứng nhìn quanh hư không, nhưng hư không này quá rộng lớn, y nhìn một hồi lâu cũng không thấy Côn Lôn.
Đột nhiên một chiếc thuyền lầu đi ngược hướng tới, quy mô cực lớn, dài mấy trăm dặm, lướt sát qua Doanh Châu.
Thậm chí con thuyền này còn lái vào khí quyển của Doanh Châu, lướt qua cực nhanh trên bầu trời. Hứa Ứng, Ninh Thanh và Tế Giác ai nấy thi triển thần thông, ra sức đuổi theo con thuyền, nhưng tốc độ của con thuyền càng lúc càng nhanh, chẳng bao lâu sau đã bỏ xa bọn họ.
“Viu!”
Chiếc thuyền lâu kia đụng vào màng bọc thế giới Doanh Châu, biến mất trong hư không.
Ba người cực kỳ thất vọng.
“Chiếc thuyền lâu này không có người!”
Ninh Thanh nghi hoặc nói: “Đây là con thuyền do ai chế tạo? Trền thuyền còn có dấu vết chiến đấu, ai đã đại chiến ở đây?”
Bọn họ vừa dứt lời, đột nhiên một cảnh tượng còn kinh khủng hơn lại xuất hiện, đó là một mảnh đại lục thần bí lơ lửng trong hư không, cổ xưa không gì sánh được, đánh thẳng về phía Doanh Châu!
Hai tòa đại lục lướt sát qua, thậm chí dãy núi của đại lục kia cắm vào bầu trời Doanh Châu, từng ngọn núi như trụ trời cắt qua bầu trời xanh thẳm, trượt thẳng đi!
Đại lục kia còn mang theo một vầng thái dương đã lụi tàn, biến thành một quả cầu không phát sáng, tiến vào bầu trời Doanh Châu!
Vầng mặt trời lụi tàn kia tỏa ra địa từ nguyên lực, khiến tiên sơn trên bầu trời bay tứ tung. Hứa Ứng, Ninh Thanh và thế gian ai nấy ổn định thân hình, đột nhiên dị đạo ầm ầm đánh tới, chỉ trong khoảnh khắc đã khiến đạo pháp của bọn họ mất hiệu lực.
Ba người bị địa từ nguyên lực của vầng mặt trời kia ảnh hưởng, bay vèo vèo về phía thái dương.
Cùng quay cuồng với bọn họ là tòa tiên sơn, mọi người va đập lung tung trong núi. Hứa Ứng dốc hết toàn lực ôm lấy một rễ cây, Ninh Thanh ôm chân y, Tế Giác ôm eo Ninh Thanh.
Chỉ thấy một tòa tiên sơn bị vầng thái dương lụi tàn bắt được, tiên sơn nện lên thái dương, hóa thành bột phấn.
Ba người trong lòng run rẩy, cũng may đại lục xa lạ kia đã tách khỏi Doanh Châu, vầng thái dương lụi tàn cũng bay khỏi khí quyển Doanh Châu, theo đại lục xa lạ kia đi xa.
Ba người lập tức cảm thấy tu vi khôi phục, đạo pháp lại có lực lượng, ai nấy buông tay, nghi hoặc không thôi.
“Chẳng lẽ thế giới dị vực kia là di tích thời cổ đại?” Ninh Thanh lẩm bẩm.
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Pháp tắc đại đạo của nó không phải đại đạo thời cổ đại!”
Ninh Thanh kinh ngạc nhìn y.
Ngoài tu luyện Tiên đạo ra trình độ đại đạo thời cổ đại của Hứa Ứng cũng không tệ, thậm chí rất cao thâm, có phải đại đạo thời cổ đại hay không, y nhìn cái là biết.
“Ngoài Tiên giới thời cổ đại ra còn có thiên địa đại đạo càng xa xôi hơn à?” Hứa Ứng không khỏi nhớ tới cặp sừng chín quẹo mười tám rẽ trong Minh Hải.
Còn một vấn đề quan trọng hơn quấy nhiễu y, đó là đạo pháp của Tổ Đình và Tiên giới có thật là đạo pháp hay không?
Nếu phải, vì sao lại bị thiên địa đại đạo của dị vực ảnh hưởng?