← Quay lại trang sách

Chương 1048 Thái Hư chi cảnh 3

Nếu không phải, thế thì cái gì mới thật là đạo pháp?

Trong thời gian dài Hứa Ứng luôn chuyên cần học tập, hết thần thông Tiên đạo, giải mã phù văn Tiên đạo, lại thăm dò thiên địa đại đạo thời cổ đại.

Nhưng đây là lần đầu tiên y cảm thấy hoài nghi đạo pháp mà mình học đực.

Đúng lúc này trên thiên ngoại lại có cảnh tượng kỳ dị khác, đó là từng quan tài đá đen kịt lẳng lặng bồng bềnh trong hư không, trên đó có đồ đằng cổ xưa, thi thoảng đồ đằng sáng tối chập chờn, lộ rõ vẻ bất phàm.

Quan tài đá đen cao cỡ ngàn trượng, san sát nhau như rừng. Doanh Châu chạy qua khu rừng quan tài, Tiên đạo của Doanh Châu cũng hóa thành tĩnh lặng, không chút phản ứng.

Hứa Ứng, Ninh Thanh và Tế Giác ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói một lời.

Số lượng quan tài đen nhiều tới mức khó mà tin được, tốc độ của Doanh Châu cực nhanh nhưng chạy trong hư không cả nửa ngày vẫn không rời khỏi khu vực này.

Hứa Ứng ánh mắt sáng lên, chỉ một quan tài đen lướt qua: “Các ngươi nhìn kìa, có quan tài mở ra, liệu có thứ gì từ trong đó chui ra không?’

Ninh Thanh giọng nói the thé, run rẩy: “Ngươi đừng nói nữa!”

Hứa Ứng cười nói: “Cho dù thứ bên trong chạy ra, chúng ta cũng có Tế Giác sư huynh mà.”

Lúc này bọn họ lại thấy trên quan tài đen có sinh vật hình người đang ngồi nửa người, hai tay bám lấy quan tài đen, quanh người là khí đen như ngọn lửa, dáng vẻ dữ tợn.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau sinh vật hình người đó đã biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.

Doanh Châu bay khỏi rừng quan tài, đám người Hứa Ứng thở phào nhẹ nhõm, đạo pháp trên người lại khôi phục bình thường.

Dọc con đường này bọn họ lại vài lần chứng kiến các tồn tại quái dị, thậm chí còn có pháp bảo bay qua bên cạnh Doanh Châu, gây ra triều cường địa từ!

Pháp bảo kia là một món bảo vật Chí Tôn, nhưng uy lực thật quá mạnh, khiến bọn họ có cảm giác áp bách hơn hẳn Quy Đạo ngọc bàn, không biết vị Chí Tôn nào lưu lại!

Bảo vật như vậy mà lẻ loi trơ trọi trôi dạt trong hư không cổ xưa thần bí này.

“Nếu thế nhân biết nơi này có một món bảo vật Chí Tôn vô chủ, không biết sẽ điên cuồng đến mức nào.” Ninh Thanh công tử lẩm bẩm.

Đột nhiên lại có một tòa Bỉ Ngạn lọt vào tầm mắt bọn họ, như bướm trắng giữa hư không, tỏa hào quang như bươm bướm, cực kỳ bắt mắt.

Giữa hai luồng hào quang cánh bướm là một đạo đài nho nhỏ, đó là nơi mở Bỉ Ngạn.

Hứa Ứng nhìn từ xa lại, đột nhiên thần sắc kích động hẳn lên: “Là Bỉ Ngạn Võ Đạo! Là Bỉ Ngạn Võ Đạo!”

Ninh Thanh và Tế Giác cũng kích động không thôi, phi thân tới, hiện ra nguyên thần vạn trượng, vẫy tay với Bỉ Ngạn Võ Đạo.

“Này~~ Có ai ở đây không?” Bọn họ dùng thần thức hò hét, thần thức xuyên qua màng ngăn thế giới Doanh Châu, truyền tới Bỉ Ngạn Võ Đạo.

Hứa Ứng cũng phi thân tới, hiện ra nguyên thần trượng sáu của mình, kích động vẫy tay.

“Thẩm Lạc! Võ Thiên Tôn! Địch Võ Tiên! Các ngươi có ở đó không?”

Tuy nguyên thần của y nhỏ nhưng thần thức mạnh hơn, còn cường đại hơn Ninh Thanh hay Tế Giác nhiều, thần thức cuồn cuộn kéo dài vào hư không, vươn thẳng tới Bỉ Ngạn võ đạo.

Trên Bỉ Ngạn Võ Đạo không chỉ có Võ Đế áo vải Thẩm Lạc mà đám người Võ Thiên Tôn lưng cõng Ngũ Sắc tiên sơn và Địch Võ Tiên cũng đang ở đó, mọi người đang khổ tu Võ Đạo, rèn luyện khí lực, tăng cường bản lĩnh.

Đột nhiên Thẩm Lạc nghiêng đầu như nghe loáng thoáng tiếng kêu, trong lòng kinh ngạc nói: “Các ngươi có nghe thấy gì không?’

Đám người dồn dập ngẩng đầu.

Thẩm Lạc lại nghiêng tai lắng nghe, tiếng hô yếu ớt càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không thể nghe thấy.

Hắn lắc đầu nói: “Hư không bên ngoài Bỉ Ngạn có quá nhiều chuyện lạ, lúc tu hành tuyệt đối không được phớt lờ, đề phòng có ngoại ma tập kích, quấy nhiễu đạo tâm của chúng ta.”

“Rõ!” Đám người hô to rung trời.

Địch Võ Tiên nói: “Tiểu Thiên Tôn đưa tin tới, Tổ Đình sắp bổ thiên, mời Võ Đế, Thiên Tôn tới tham dự bổ thiên.”

Thẩm Lạc kinh ngạc nói: “Hứa sư huynh đã sắp bổ thiên rồi? Hắn cũng là người sáng tạo ra Bỉ Ngạn Võ Đạo, đã đưa lời mời nhiệt tình như vậy, chúng ta nhất định phải đi.”

Hắn rời khỏi hư không, dẫn đám người ra khỏi Bỉ Ngạn Võ Đạo, trở về thế giới Thái Sơ.

Tới giờ trình độ Võ Đạo của Địch Võ Tiên đã theo sát Võ Thiên Tôn, nói: “Ta nghe nói có ba vị khách quý tới từ Doanh Châu, ba vị khách này chỉ mất có hai năm đã giúp Tiểu Thiên Tôn và Trúc Thiên công chế tạo thần khí bổ thiên.”

“Ba vị khách quý tới từ Doanh Châu?” Thẩm Lạc kinh ngạc không thôi, sau khi mở ra Bỉ Ngạn hoàn chỉnh hắn đã vượt qua Thiên kiếp trở thành tiên nhân chân chính, nhưng không phi thăng mà ở lại làm tiên nhân dưới trần gian, tiếp tục tu luyện tại Bỉ Ngạn.

Tu vi của hắn dần dần thâm sâu khó lường.