← Quay lại trang sách

Chương 1062 Vượt biên 3

Sương mù tỏa ra ý lạnh, đám người không dám nói một câu. Đột nhiên sương mù tan đi, trên bờ sông mọc đầy tiên thảo tiên dược vô chủ, hương thơm nức mũi, mê hoặc không gì sánh được.

Có người không nhịn được thi triển thần thông từ xa, hái được một gốc tiên dược, lại là tiên dược thật sự!

Những người khác thấy vậy làm sao còn nhịn được, ai nấy dồn dập xuất thủ, ngắt lấy tiên dược từ xa.

Nhưng cứ hái đi một gốc tiên dược thì trên thuyền lại thiếu đi một người, thêm vào một gốc tiên dược, bên bờ sông lại có thêm một người hái thuốc đang đứng, trồng trong bùn đất như tiên dược.

Trên thuyền mất đi mười mấy người, chỉ còn lại một số tiên dược đứng trên bè tiên như người, tình hình cực kỳ quỷ dị. Còn những người hái thuốc trên bờ vẻ mặt đau đớn, kêu la cầu cứu bọn họ.

Một lúc lâu sau sương mù tan đi, tiên dược mà bọn họ hái được phát ra tiếng cười hi hi ha ha, biến mất khỏi bè tiên.

Bè tiên cũ nát chở bọn họ ra tới con sông cổ xưa, trong sông có con thuyền mục nát, sinh vật thái cổ ngoan cường, thi thể cổ đại chết trong sông, tạo ra đủ loại dị tượng.

Qua không biết bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng lái khỏi làn sương như hỗn độn, phía trước có tiếng nước chảy cuồn cuộn, một con sông lớn xuất hiện, lọt vào tầm mắt bọn họ.

Bè tiên đi dọc con sông, xuôi thẳng xuống dưới.

Điểm cuối cùng của Thiên Hà chính là Tổ Đình!

“Thiên Hà khô cạn sao lại có nước nhỉ!” Tiểu Hỉ Tiên cực kỳ kinh ngạc, lần trước cô tới đây Thiên Hà vẫn cạn khô.

Lại thêm mấy ngày, cuối cùng bọn họ cũng tới được Tổ Đình.

Trên thuyền vốn có khoảng trăm người nhưng giờ chỉ còn cỡ bốn năm mươi. Mọi người trong lòng sợ hãi, bước xuống bè tiên, một ông lão trong đó nói: “Tiểu Hỉ Tiên, ngươi nói toàn tiếng tốt, có phải những ai không nói tốt đều đã chết không?”

Tiểu Hỉ Tiên cười hì hì nói: “Lão tiên ông thật thông minh.’

Cô vừa dứt lời, đột nhiên phát ra tiếng hô kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Tổ Đình.

Bầu trời Tổ Đình hiện lên mây lành, hào quang chói lọi khắp tứ phương, thiên địa đại đạo cổ xưa đang chậm rãi khôi phục!

Trên bầu trời còn có từng món tiên khí khổng lồ bồng bềnh, chắc mới được chế tác không lâu, phái ngoài tiên khí khắc dấu đạo văn kỳ dị, không giống phù văn Tiên đạo trên Tiên giới!

“Đây là... bổ thiên!”

Tiểu Hỉ Tiên cực kỳ kinh ngạc, lẩm bẩm: “Tiểu Thiên Tôn thật đáng gờm, không ngờ lại làm được. Sau khi bổ thiên, Tổ Đình cũng có thể khôi phục sinh cơ, địa vị ngang với Tiên giới..’

Đám tán nhân kia chẳng buồn để tâm tới chuyện này, dồn dập bay lên không trung. Một ông lão trong số đó nói: “Tìm được Hứa Ứng, kiếm được công lao lớn này rồi lên Tiên giới làm lão gia!”

Tiểu Hỉ Tiên đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, thoáng chần chờ, thu hồi bè tiên, không trở về Tiên giới mà bay lên theo đám người bọn họ.

Hứa Ứng và Tế Giác Phật tử rời khỏi Thông Thiên hà, tới thế giới Kiến Võ.

Kiến Võ là đại thế giới, có rất nhiều suất phi thăng, nơi này có nhiều Tiên Vương Thiên Tiên lưu lại truyền thừa, không ít hậu duệ hoặc môn nhân của tiên nhân đang độ kiếp.

Hứa Ứng và Tế Giác quan sát một hồi, chỉ thấy trong tình huống Tiên giới không có ai nhúng tay, đám luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ này đều chết dưới Thiên kiếp, không ai ngoại lệ.

Hứa Ứng hết sức vui vẻ, nói với Tế Giác: “Bây giờ mới là công bằng.

Tế Giác Phật tử nói: “A Ứng thí chủ, hành động này có phần thiếu nhân tâm.”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Chu Tề Vân tài hoa hơn người, bắt cóc Thiên thần, vượt qua Thiên kiếp mà không được phi thăng. Từ Phúc mưu trí thông thiên, phỏng chế tiên khí của các đại tông môn mà vượt qua Thiên kiếp, không được phi thăng. Chủ nhân Nê Hoàn cung càn quét khách câu cá dân cắt rau hẹ trong bốn vạn năm, tập hợp tu vi và tiên dược của hơn bốn mươi tám ngàn năm, độ Thiên kiếp cũng không được phi thăng, chỉ có vượt biên vào Tiên giới. Bốn mươi tám ngàn năm qua, vô số luyện khí sĩ dùng tính mạng độ kiếp, người chết hồn tắt, không thể phi thăng. Nếu hậu duệ tiên nhân có thể nhờ bọn họ thi hộ để phi thăng, thế thì cái chết của những người kia oan uổng biết bao! Phật tử, hành động này của ta mới là nhân từ nhất!”

Tế Giác Phật tử suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu độ kiếp gian nan như vậy, sao thí chủ không buông bỏ hạn chế Thiên kiếp siêu cấp, để Thiên đạo thật sự khống chế kiếp số?”

Hứa Ứng nói: “Thế nào mới là Thiên đạo? Bây giờ chư thần Côn Lôn đang gặp cảnh hiểm nguy, tứ đế cõi âm trốn đông trốn tây, chính thần trong thiên hạ khó mà bảo toàn bản thân. Ta thay mặt chưởng quản Thiên đạo cũng chỉ là kế sách tạm thời. Nếu ta buông bỏ giới hạn Thiên kiếp siêu cấp, thế nào Tiên giới cũng khống chế. Lúc trước bọn họ hạn chế ra sao, giờ cũng hạn chế vậy thôi.”