← Quay lại trang sách

Chương 1080 Tay chân đệ nhất Tiên Đình 1

Trong đầu y, đủ loại âm thanh ồn ào như thiên nhân giao chiến, có người phân tích câu nói của Đan Thiên Thượng Đế trong tiên mộ, có người bàn luận liệu Đan Thiên Thượng Đế phục sinh hay chỉ có nguyên thần khôi phục. Còn có người bình phẩm từ đầu đến chân cô gái áo đỏ.

Hứa Ứng đã quen với việc này, đi thẳng tới bên cạnh biển lửa vô lượng, chờ thuyền qua biển.

Bên cạnh biển lửa còn có những người khác, cũng đang chờ thuyền.

Ánh mắt Hứa Ứng nhìn sang, chỉ thấy những người này có nam có nữ, trên người thi thoảng lại có tiên khí lưu chuyển, khí độ bất phàm. hiển nhiên đạo pháp trên người bọn họ khác với đạo pháp Tổ Đình.

Hơn nữa bọn họ mang khí thế cực kỳ hung ác, từng cặp mắt thi thoảng lại đảo qua người y, không có ý tốt.

Hứa Ứng bị chữ Thương ảnh hưởng, không để trong lòng.

Một lúc lâu sau lại có người vội vàng chạy tới, liếc mắt thấy Hứa Ứng là đồn dập cười nói: “Còn tốt, chưa muộn chưa muộn.”

Ma thần chèo thuyền đến, thấy đám người và Hứa Ứng không khỏi kinh hãi, lẳng lặng dừng thuyền cạnh bờ.

Đám người nối đuôi nhau lên thuyền. Ma thần kia sắc mặt trầm xuống, giơ sào trúc chắn ngang trước mặt Hứa Ứng quát: “Trên thuyền đông người quá rồi, không đi được, ngươi xuống đi!”

Đám người vừa lên thuyền ai nấy lộ vẻ hung ác quát: “Nhiều chỗ nào mà nhiều! Cái tên Ma thần nhà ngươi đừng có nói năng linh tinh! Tiểu huynh đệ, không cần để ý tới hắn, lên đi!”

Hứa Ứng khen: “Các ngươi tốt quá!”

Y trừng mắt với Ma thần một cái, cả giận nói: “Tâm địa của ngươi thật xấu xá! Chúng ta đâu có nhiều người? Rõ ràng chúng ta chỉ có bảy người!’

Trong lòng mọi người nghi hoặc: “Bảy người? Rõ ràng hắn chỉ có một mình, làm lấy đâu ra bảy?”

Đám người trên thuyền ngoài Hứa Ứng và Ma thần kia thì đều là tán nhân vượt biên từ Tiên giới, xuống săn giết Hứa Ứng.

Con thuyền lái vào biển lửa vô lượng, ánh lửa chiếu rọi, đám người sắc mặt âm trầm bất định. Hứa Ứng lại như hoàn toàn không cảm giác, lấy bảy đồng tiền hương hỏa ra đưa cho Ma thần kia, thanh toán tiền đò.

Ma thần kia kinh ngạc nói: “Ngươi đưa tiền của bảy người rồi, nhiều quá.”

“Không nhiều, chúng ta vốn là bảy người!” Hứa Ứng nói.

Ma thần kia phát động thần nhãn, tập trung quan sát Hứa Ứng, tưởng là bên cạnh y còn người khác ẩn nấp, nhưng cho dù thần nhãn của hắn cực kỳ cường đại nhưng cũng không nhìn ra những người khác.

“Có quỷ à?” Hắn không khỏi rùng mình, pháp lực của con quỷ này còn không nhỏ.

Trên thuyền, Hứa Ứng tự trò chuyện với mình.

Y phát hiện nói chuyện với bản thân còn thoải mái hơn nói chuyện với người khác.

Vị Ma thần kia biết y, trong lòng âm thầm lo lắng, nhưng hắn cũng nhìn ra được đám người này có tu vi thực lực cực kỳ bất phàm, nếu động thủ khéo mình cũng không phải đối thủ của bọn họ.

Con thuyền chạy qua biển lửa vô lượng, cùng lúc đó cũng có một bè tiên chạy qua biển lửa, cô gái áo đỏ Tiểu Hỉ Tiên ánh mắt âm u nhìn con thuyền bên dưới.

Muốn bay trên biển lửa cũng không dễ dàng gì, nơi này là lò Bát Quái của Lão Quân rơi xuống biến thành biển lửa vô lượng, lực hút triều tịch khổng lồ sẽ kéo tất cả vào trong biển, chỉ có con thuyền mới có thể đi trong biển.

Nhưng bè tiên của Tiểu Hỉ Tiên lại là vật bất phàm, chính là rễ của thần thụ xuyên qua tam giới tạo thành thuyền, không bị lò Bát Quái của Lão Quân ảnh hưởng.

Trên thuyền, tiên mộ Nhị Lang Chân Quân càng lúc càng gần. lần này tuy tiên mộ Nhị Lang Chân Quân vẫn mang khí thế kinh người, hình thành đạo tràng tiên hỏa hùng vĩ, nhưng uy thế kinh thiên động địa đã hạ thấp không ít.

Hứa Ứng đứng bên rìa thuyền nhìn sang tiên mộ, trong lòng kinh ngạc: “Thứ bị trấn áp dưới mộ đã yên tĩnh hơn nhiều, chẳng lẽ có người giúp Nhị Lang Chân Quân trấn áp thứ đó?”

Đột nhiên có người đứng dậy, cười nói: “Hứa Ứng, rốt cuộc ngươi phạm phải tội lỗi gì mà Ngọc Thanh phủ ban bố lệnh truy sát?”

Lời này vừa nói ra, từng cặp mắt lập tức tập trung lên người Hứa Ứng.

Hứa Ứng còn đang nói chuyện một mình, thảo luận với mình xem rốt cuộc là ai trận pháp thứ dưới mộ, đột nhiên cảm nhận được từng luồng địch ý, lập tức ngừng suy nghĩ linh tinh.

Trong miệng y vang lên giọng nói trầm trầm: “Không biết đánh nhau thì tự lui ra ngoài, đừng làm hỏng chuyện.”

Trên đỉnh đầu y có một luồng khí xanh phóng lên trời, Nhất Khí Hóa Tam Thanh, ba Hứa Ứng áo xanh, áo trắng và áo vàng sắc mặt sợ hãi hạ xuống, đứng sang bên cạnh, có vẻ hơi tức giận.

Đám tán nhân trên thuyền thấy vậy cũng kinh ngạc không thôi.

“Ba bản thân chạy ra từ thân thể, đây là con đường gì? Thân hoại hóa thân hay thuật phân thân?”

“Thần Tiêu Ngọc Thanh phủ truy nã ta?”

Hứa Ứng nhìn quanh một lượt, gương mặt lộ vẻ hung dữ: “Có lẽ vì ta diệt sạch cả thế giới Thiên Đạo, giết Tứ Đại Thần Vương, xử lý tất cả Thiên thần, lại đánh nát chí bảo Thiên đạo Ngọc Như Ý của Thiên Tôn, nắm quyền khống chế thế giới Thiên Đạo, luyện vào trong cái đỉnh này. Cho nên Thần Tiêu Ngọc Thanh phủ mới đi truy nã ta!”