← Quay lại trang sách

Chương 1110 Đế Tử tranh đoạt 3

Hứa Ứng vui vẻ không gì sánh được, quên bẵng cái thùng trong tay, giang hai tay ôm chặt lấy thanh niên ba chân kia, cười ha hả nói: “Kim gia, cuối cùng cũng được gặp ngươi rồi.”

Vốn dĩ Kim Bất Di còn hơi thận trọng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, khiến vị Đế Tử này vứt bỏ cả thận trọng, cười nói: “Tiểu chủ nhân A Ứng!”

Đây mới là chuyện đáng buồn.

Hắn biết mình sẽ không thể trở lại như xưa! Nhưng Hứa Ứng lại vui vẻ thay cho hắn, vì lúc trước Kim Bất Di là Kim Bất Di của Hứa Ứng, còn bây giờ Kim Bất Di mới thật sự là Kim Bất Di của chính mình!

Đột nhiên một tiếng ho khan vang lên, vài ông lão với khí tức hùng hồn không gì sánh được xuất hiện sau lưng Kim Bất Di, bên cạnh bọn họ còn có vài nam nữ trẻ tuổi.

Kim Bất Di lập tức trở nên câu nệ, Hứa Ứng buông hắn ra, liếc mắt nhìn mấy lão già kia, trong lòng thầm kinh ngạc: “Vốn liếng của yêu tộc hùng hậu hơn Tổ Đình Thiên Đạo nhiều.’

Mấy lão già kia là Yêu Hoàng, ai nấy đứng sau lưng Kim Bất Di như đang bảo vệ an toàn cho hắn. Giác quan Hứa Ứng của nhạy cảm không gì sánh được, lập tức phát hiện ra mấy Yêu Hoàng này có tu vi thực lực hùng hậu không gì sánh được, khiến y cũng cảm thấy áp lực!

Y nhìn về phía nam nữ yêu tộc bên cạnh bọn họ, trong lòng thoáng kinh ngạc. Chỉ thấy không ngờ những nam nữ trẻ tuổi này đều giống hệt Đế Tử Kim Bất Di, cũng có ba chân!

“Yêu tộc không chỉ có một Tam Túc Kim Ô!”

Lại có mấy thiếu nữ đi tới, dẫn đầu là nữ nhân áo đỏ yêu tộc Linh Tư Ức từng gặp Hứa Ứng một lần. Hứa Ứng vẫn nhớ cô gái này, trong tay cô nàng có một cành dương liễu, là đạo thụ Yêu Đế chế tạo thành, cực kỳ lợi hại.

Cành liễu kia quét qua là tái tạo tất cả mọi người bị Tử Khê thôn tính, cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp.

Linh Tư Ức chậm rãi cúi chào Hứa Ứng, cười nói: “Tư Ức bái kiến Hứa công tử.’

Mấy lão già kia và nam nữ trẻ tuổi bên cạnh hắn ai nấy kinh ngạc, có người hạ giọng nói: “Hắn chính là Hứa Ứng? Sao trông như tạp dịch vậy?”

Hứa Ứng cầm thùng phân đáp lễ, cười nói: “Tư Ức cô nương, ta vốn định đợi xong chuyện ở Tổ Đình Thiên Đạo mới tới Tổ Đình Yêu Tộc bái kiến yêu tộc!”

Linh Tư Ức nói với mấy lão già yêu tộc: “Hàn Yêu Hoàng, Kinh Hồng Yêu Hoàng, vị này chính là Hứa Ứng Hứa công tử.’

Mấy lão già yêu tộc kia ai nấy quan sát Hứa Ứng, có người vuốt cằm khẽ nhíu mày, có người nhìn chằm chằm vào cái thùng trong tay Hứa Ứng.

Linh Tư Ức cũng rất hiếu kỳ về cái thùng trong tay hắn, không biết để làm gì.

Một thanh niên yêu tộc cũng hiếu kỳ, thò đầu nhìn vào thùng.

Cuối cùng Hứa Ứng cũng nhớ ra, vội vàng nói: “Các ngươi đi bái kiến Tổ Thần đi, ta còn phải đi rửa thùng phân!”

Ngoan Thất giật nảy mình, bấy giờ mới biết tay y cầm thùng phân, vừa rồi mình ôm y rất chặt, không biết có dính cái gì không.

Hắn đưa mắt nhìn Hứa Ứng đi xa, lẩm bẩm: “A Ứng sa sút thật rồi...”

Quả chuông không đành lòng nói: “Chắc chắn A Ứng sẽ quật khởi trở lại.’

Trùng Mẫu khinh thường nói: “Chi chi!”

Thổ Địa thần đi trước dẫn đường: “Mời chư vị theo ta.”

Mọi người đi theo hắn, trong đó thanh niên áo trắng vừa nhìn thùng phân nhíu chặt lông mày dò hỏi: “Linh Tư Ức, Hứa Ứng vừa rồi chính là người mà yêu tộc cho mời? Tên này là đầy tớ, có gì ghê gớm đâu, sao Yêu Tổ lại mời hắn?’

Linh Tư Ức nói: “Có lẽ mời hắn khôi phục thiên địa đại đạo của Tổ Đình Yêu Tộc. Thiên địa đại đạo của Tổ Đình Yêu Tộc ta đã bị hủy diệt, Hứa công tử có thể khôi phục thiên địa đại đạo của Ly Hận thiên, chắc Yêu Tổ cũng định định cầu may.”

Mọi người nghe vậy dồn dập lắc đầu.

Thiếu niên áo trắng kia cười nói: “Bây giờ không cần hắn nữa. Ta nghe nói Tiểu Thiên Tôn được một thiếu niên anh hùng tương trợ, dùng Quy Đạo ngọc bàn chỉnh lý đại đạo Tổ Đình. Người này tên Ninh Thanh.”

Hứa Ứng đi tới bên sông cọ rửa thùng phân, nhìn mặt mình dưới nước, bên cạnh gương mặt lập tức xuất hiện sáu gương mặt khác, có hung ác có kỳ quái có gian xảo có tham lam.

“Thất gia sẽ không coi thường đám thân thích nghèo chúng ta đấy chú?”

“Thất gia sẽ không làm vậy đâu!”

“Thất gia là huynh đệ ruột thịt khác cha khác mẹ khác tộc của chúng ta, sao lại giết hắn được?”

“Đánh chết hắn rồi đặt trong quả chuông, đốt lửa nấu canh ăn.”

“A Ứng!” Giọng nói của Ngoan Thất vang lên

Hứa Ứng quay đầu lại, dưới mặt sông chỉ còn sáu gương mặt. Ngoan Thất hóa thành thiếu niên trắng trẻo mập mạp đi về phía y, con mắt đỏ bừng nói: “Tách biệt mấy năm, chúng ta đều rất nhớ ngươi.”

Sáu gương mặt dưới sông dồn dập tan biến. Hứa Ứng trong lòng ấm áp, như có ngọn lửa đang cháy rực, cười nói: “Thất gia, ta cũng rất nhớ các ngươi.”