← Quay lại trang sách

Chương 1111 Đế Tử tranh đoạt 4

Ngoan Thất đi tới bên cạnh y, nhận lấy thùng phân, giúp y rửa thùng.

Trong lòng Hứa Ứng hoàn toàn tĩnh lặng, không chút ma niệm nào nổi dậy.

Trước gian nhà tranh, chỉ thấy một loạt Yêu Hoàng của yêu tộc quỳ rạp dưới đấy lạy Tổ Thần.

Tổ Thần cười nói: “Các ngươi phải lựa chọn Yêu Đế thế hệ sau, kế thừa đạo thống Yêu Đế. Yêu tộc đã chọn thì phải chọn Đế Tử có huyết thống thuần khiết nhất, thực lực mạnh mẽ nhất, thông minh sáng suốt nhất để kế thừa đạo thống. Vì vậy các ngươi phái Đế Tử tới đây quan sát nguyên thần của ta, đúng không?”

Tứ đại Yêu Hoàng quỳ xuống đất, Hàn Yêu Hoàng nói: “Xin Tổ Thần tác thành.”

Tổ Thần ho khan liên tục, cười nói: “Năm xưa tổ tiên các ngươi, Yêu Tổ ngăn cản một đòn giúp ta mà chết, sao ta lại không tác thành cho được? Thôi, cứ để bọn nhỏ lưu lại.”

Tứ đại Yêu Hoàng khấu đầu tạ ơn.

Bên dòng sông, Hứa Ứng dò hỏi: “Thất gia, ba nam ba nữ bên cạnh Yêu Hoàng là ai? Hình như tu vi thực lực của bọn họ cũng không kém?”

Ngoan Thất nói: “Bọn họ cũng là Đế Tử của yêu tộc, đều là Tam Túc Kim Ô, người áo trắng là Kim Đạo Ly, áo vàng là Kim Diệc Kỳ. Nữ nhân tên Kim Lan. Mấy năm nay Yêu Tổ hiển thánh, lệnh cho bọn Linh Tư Ức tới Chư Thiên Vạn Giới, lén lút tìm kiếm hậu duệ Kim Ô, cuối cùng tìm được bọn họ.”

Lúc này quả chuông và Linh Tư Ức lại tới.

Ngoan Thất liếc mắt nhìn Linh Tư Ức một cái, không nói gì thêm.

Quả chuông nhanh mồm nhanh miệng nói: “Sau lưng mỗi Đế Tử đều có một Yêu Hoàng ủng hộ. Nhưng Kinh Hồng Yêu Hoàng đã chết, chỉ còn lại nguyên thần, thực lực không đủ, cho nên sau khi tới Tổ Đình Yêu Tộc, chúng ta bị người khác ức hiếp.”

Hứa Ứng trong lòng giật mình, liếc mắt nhìn Linh Tư Ức một cái nói: “Bị người khác ức hiếp ra sao? Ta thấy các ngươi khí phách phi phàm, đâu có như bị ức hiếp.

Linh Tư Ức nhẹ nhàng nói: “Hứa công tử, thật ra không coi là bị ức hiếp, chẳng qua Đế Tử Kim Bất Di nhận được truyền thừa Yêu Đế đời trước, Đông Hoàng Bình Thiên quyết, mấy vị Yêu Hoàng muốn Đế Tử truyền thụ môn thánh điển yêu tộc này cho các Đế Tử khác, dùng chút thủ đoạn hơi quá khích...”

Ngoan Thất cười lạnh nói: “Kim gia nhận được Đông Hoàng Bình Thiên quyết, cũng tức là Yêu Đế đời sau do Yêu Đế lựa chọn, dựa vào đâu mà phải truyền cho bọn chúng?”

Quả chuông nói: “Bọn chúng không có Đông Hoàng Bình Thiên quyết, thậm chí không coi là Đế Tử, vốn dĩ không có tư cách tranh đoạt ngôi vị Yêu Đế với Kim gia. Chẳng phải là mấy vị Yêu Hoàng bất công, bức ép Kim gia truyền công?”

Linh Tư Ức cười khổ nói: “Đây là quyết định của bọn Hàn Yêu Hoàng, ta cũng không tránh khỏi. Huống chi Yêu Tổ không lên tiếng, chúng ta là người dưới...”

Hứa Ứng sắc mặt hiền lành, nho nhã lễ độ, cười nói: “Tư Ức cô nương không cần tự trách, chúng ta biết ngươi sẽ không thiên vị. Ngươi chịu chiếu cố Kim gia, chúng ta đã rất cảm kích rồi.”

Tướng mạo y dần hóa thành hung ác, sau đó đột nhiên khôi phục như thường nói: “Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi. Xưa nay Hứa Ứng chúng ta không ghi thù.”

Quả chuông thấy y nói năng kỳ quái, trong lòng kinh ngạc: “Hứa Ứng chúng ta? Chẳng lẽ chúng ta trong miệng A Ứng không phải chúng ta?”

Hứa Ứng cầm thùng phân cười ha hả trở về nhà tranh, miệng nói nhỏ: “Trí nhớ của chúng ta không tốt, cho nên có thù gì là phải báo luôn...”

Quả chuông nghe vậy nói nhỏ: “Thất gia, ngươi có thấy A Ứng có vấn đề không?’

Ngoan Thất không hiểu nói: “Có vấn đề gì? ta thấy Hứa Ứng đang yên đang lành, ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ.”

Quả chuông nửa tin nửa ngờ, đứng sau lưng Hứa Ứng, lắng nghe xem y nói gì.

Đột nhiên đầu Hứa Ứng vặn ra sau lưng, gương mặt nở nụ cười quỷ dị, nói năng vẫn như bình thường, hoàn toàn không có gì khó chịu.

“Chung gia, ngươi muốn nghe gì?’

Quả chuông trong lòng giật thót, đột nhiên biết không ổn, vội vàng nói: “Lâu rồi không gặp, muốn thân cận với ngươi một chút.”

Nó bay vèo cái vào khu vực Hi Di của Ngoan Thất, kêu lên: “Không ổn rồi không ổn rồi! Thất gia, ngươi còn nhớ trên bệ thờ phong ấn A Ứng có hai phù văn phong ấn không? Một phù văn phong ấn Tiên đạo khác xuất hiện hiệu quả rồi.!”

Ngoan Thất nghiêm nghị, vội vàng nói: “Vào trong bụng ta!”

Hắn lập tức hóa thành chân thân, biến thành đại xà dài mấy ngàn dặm, nguyên thần lơ lửng trên bầu trời.

Quả chuông từ trong khu vực Hi Di của hắn bay ra, chui vào miệng hắn. Một lúc lâu sau, quả chuông đi vào thiên địa trong bụng Ngoan Thất, chỉ thấy trên màn trời vẽ các loại phù văn, trong đó có cả bát tự đại chú mà Hứa Ứng ghi lại Hoang Thương Lệ Ai Bạo Ngược Phức Hôn!

“Vì ngày hôm nay, hai huynh đệ chúng ta đã chuẩn bị rất lâu rồi!”

"