← Quay lại trang sách

Chương 1112 Giúp ta chặt một đao 1

Quả chuông ở trong bụng Ngoan Thất, tế nửa thanh Tử U minh đao lên. Chỉ thấy đao quang lấp lóe như nước chảy, chiếu rọi phù văn bát tự đại chú trên bầu trời trong bụng Ngoan Thất, những phù văn kia dồn dập đứt gãy.

Nửa thanh Tử U minh đao này là bị Tru Tiên kiếm chặt đứt, Hứa Ứng phong ấn nhét vào bụng Ngoan Thất.

Sau này Ngoan Thất theo Kim Bất Di tới Tổ Đình Yêu Tộc, vẫn không dám lấy thứ này ra, chỉ e Đế Quân sẽ cảm giác được. Mãi tới lúc bọn họ nghe được tin tức Trúc Thiền Thiền được Tiểu Thiên Tôn mời đến, chế tạo thần khí bổ thiên ở Tử Vi bí cảnh.

Ngoan Thất và quả chuông bèn tới Hỗn Nguyên cung, nhờ Trúc Thiền Thiền thủ tiêu tang vật.

Trúc Thiền Thiền cũng mới gặp pháp bảo lợi hại như vậy lần đầu, trong lúc nhất thời cũng mặt ủ mày chau, không biết nên làm sao để phá giải dấu ấn của Đế Quân.

Pháp bảo thượng thừa cũng như người, có thể thải khí, luyện đan, tu luyện nguyên thần, lưu đấu phù văn đạo tượng, thậm chí tu thành đạo tràng. Tử U minh đao của Đế Quân còn là thượng thừa trong thượng thừa, trong đao Đế Quân đã lưu lại phù văn đạo tượng cực nhỏ, tạo thành đạo tràng, hết sức huyền diệu.

Hơn nữa thần thức của Đế Quân lưu đấu trong mỗi phù văn đạo tượng, đây là một học vấn thâm sâu.

Với tu vi và học thức của Trúc Thiền Thiền không cách nào phá bỏ dấu ấn thần thức mà không làm hỏng các dấu ấn đạo tượng phù văn.

Ngay lúc bọn họ không có cách nào, lại có người quen của thế giới Nguyên Thú tới Hỗn Nguyên cung, chính là A Phúc ngốc nghếch và Tiểu Phượng Tiên.

A Phúc ngốc nghếch đang thiếu cơ hội thể hiện trước Tiểu Thiên Tôn, thấy cơ hội này đương nhiên phải thể hiện. Sau khi quan sát Tử U minh đao, hắn nói với bọn họ, với thực lực của bọn họ hoàn toàn không thể xóa bỏ dấu ấn của Đế Quân, ngay cả Tiểu Thiên Tôn cũng không làm được.

“Cách phá giải dấu ấn của Đế Quân không phải phá mà là gia tăng, ta gọi nó là tăng tổn.”

A Phúc ngốc nghếch nói: “Dấu ấn của Đế Quân hoàn hảo tới cực điểm, không chút sơ hở, cho dù có thì chúng ta cũng không phát hiện ra được. Đối với chúng ta, dấu ấn của hắn quá hoàn hảo, đã không cách nào phá vỡ cái hoàn hảo này, thì từ pha trộn cái không hoàn hảo vào trong, qua đó phá vỡ trạng thái hoàn hảo. Đóng mấy cái dấu vào tranh, ném cứt chuột vào canh thịt dê, cho mấy tên không làm ăn gì vào nha môn. Đây chính là phương pháp tăng tổn, trông như tăng cường thực lực cho nó, nhưng thực ra là phá hỏng tính hoàn hảo, từ đó khiến nó suy yếu.”

A Phúc ngốc nghếch đã phá giải được dấu ấn của Đế Quân, cho nên cũng được Tiểu Thiên Tôn coi trọng, coi hắn như cố vấn.

Hắn dùng phương pháp tương tự phá giải bát tự đại chú của Đế Quân, chẳng qua lúc đó Hứa Ứng không có mặt, cho nên lưu ấn trong Tử U minh đao của Đế Quân.

A Phúc nói với bọn Ngoan Thất, nếu gặp Hứa Ứng thì tế đao này ra, chém Hứa Ứng một nhất, kích hoạt dấu ấn trong đó là phá vỡ nguyền rủa của Đế Quân.

Lúc đó Ngoan Thất và quả chuông đều nhất trí cho rằng, chuyện chém Hứa Ứng một đao mới phá giải được bát tự đại chú chắc là A Phúc ngốc nghếch trả thù nhát chỉ xuyên qua đầu hắn năm xưa, nhưng dù sao cũng có thể phá nguyền rủa của Đế Quân.

Cho nên vẫn phải chém đao này.

Chú pháp và dấu ấn không khác nhau lắm, tồn tưởng, là ý niệm. Trong tồn tưởng và suy nghĩ có tạp âm, sẽ sơ hở trăm chỗ. Nhưng mười sáu chữ phong ấn bao hàm Tiên đạo hòa chỉnh, phá giải sẽ phiền phức hơn nhiều.

Phương pháp tăng tổn của A Phúc ngốc nghếch tạm thời không phá giải được phong ấn cỡ này.

“Mấu chốt nhất là để ai chém A Ứng một đao đây?” Quả chuông quan sát Tử U minh đao, đột nhiên dò hỏi.

Ngoan Thất cười nói: “Chém A Ứng, chuyện tốt cỡ này cơ mà, đã chém hắn mà hắn còn phải cảm tạ ta...”

Nói tới đây hắn lại im lặng, Quả chuông cũng im lặng, đột nhiên tranh nhanh kêu lên: “Để ta chém! Để ta chém!”

Quả chuông tế Tử U minh đao lên nói: “Thất gia, để ta chém A Ứng. Ngươi ra tay không biết nặng nhẹ, vạn nhất chém chết hắn thì sao? Ta sẽ không chém chết hắn, ta chỉ chặt hắn gần chết thôi.”

Ngoan Thất phong bế không gian thân thể, thần thức xao động, tranh đoạt quyền khống chế Tử U minh đao, cười ha hả nói: “Chung gia, ngươi muốn chém A Ứng từ lâu rồi phải không? Đây là dùng việc công báo thù tư! Nhưng ta thì khác, ta chỉ yêu mến Hứa Ứng chứ không có hận! Đưa đao cho ta, đưa đao cho ta!”

Quả chuông nài nỉ: “Đưa đao cho ca ca đi, ca ca lớn tuổi hơn, mãi vẫn không có cơ hội nở này nở mắt. Thất đệ à, cả đời này ca ca chưa từng xin đệ lần nào, lần này ca ca xin đệ, giao cơ hội này cho ca ca đi...”