← Quay lại trang sách

Chương 1114 Giúp ta chặt một đao 3

Quả chuông cũng kinh hãi bằng chết, còn tưởng Hứa Ứng sẽ thật sự xuất chưởng giết chết Ngoan Thất.

Chỉ thấy Hứa Ứng một tay cầm thùng phân đứng đó, thần sắc ngây ngốc, đột nhiên hét lớn một tiếng rồi quay người bỏ chạy.

Quả chuông không hiểu gì cả, cuống quít bay tới trước mặt Ngoan Thất. Ngoan Thất kêu lên: “Đừng động vào ta... đừng động vào ta! Gãy xương mất rồi! Xương cốt của ta gãy hết rồi!”

Hắn phát động lục bí chữa trị xong thương thế rồi mới đứng dậy nói: “Chung gia, ta đã khiêu chiến A Ứng xong, bây giờ tới phiên ngươi. Chẳng phải ngươi sáng tạo Chung Thiên Linh Bảo Huyền Nguyên công à? Ngươi đi chém hắn một đao!”

Quả chuông lúng túng nói: “Thất gia ta và A Ứng tình như thủ túc, sao lại chặt tay huynh đệ mình được? Lời như vậy xin đừng nói lại.”

Ngoan Thất trợn mắt nhìn.

Quả chuông vội vàng nói: “Vừa rồi A Ứng chạy mất, hình như bị kinh sợ, chúng ta mau bám theo xem thử!”

Ngoan Thất thu hồi Tử U minh đao, hai người đi theo hướng Hứa Ứng vừa chạy, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của Hứa Ứng.

“Không thể như vậy được, chúng ta không thể như vậy được!”

“Thất gia là huynh đệ ruột thịt!”

“Thịt kho tàu là tuyệt đối không được, phải hấp!”

Ngoan Thất và Quả chuông cẩn thận từng chút một tiếp cận, chỉ thấy âm thanh vang lên phía sau một bức tượng đá nguy nga, bọn họ vòng qua tượng đá, chỉ thấy Hứa Ứng nấp trong kẽ ngón chân của tượng đá.

Nhưng âm thanh vừa rồi lại vang lên trên đỉnh đầu y.

Ngoan Thất và Quy Đạo ngọc bàn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy tinh khí của Hứa Ứng hóa thành một luồng khói xanh bay lên, hình thành từng cái đầu to bằng vại nước trên không trung, tổng cộng có sáu cái, đều là gương mặt Hứa Ứng.

Sáu cái đầu bay tới bay lui, như quả bóng bay có sợi dây buộc, mồm năm miệng mười bàn tán.

“Thất gia cầm đao chém chúng ta, chắc chắn tình cảm đã phai nhạt rồi!”

“Ta thích ăn canh rắn.’

“Để hắn kêu thảm bảy bảy bốn mươi chín ngày...”

Quả chuông lẳng lặng lùi ra, đi tới phía xa, đột nhiên ho khan một tiếng, nói: “A Ứng, sao ngươi lại ở đây?”

Ngoan Thất vẫn nấp tại chỗ, thấy Hứa Ứng giật mình một cái, đột nhiên sáu cái đầu do luồng khói xanh tạo ra chui thẳng vào cơ thể Hứa Ứng.

Hứa Ứng chậm rãi đứng dậy, quay lưng về phía hắn nói: “Chung gia, ta ở đây.”

Ngoan Thất không khỏi rùng mình, cứ như bị Hứa Ứng phát hiện ra. Chỉ thấy sau đầu Hứa Ứng có luồng khí xanh bay ra, hóa thành sáu gương mặt, ánh mắt đảo qua bốn phía, duỗi cổ bay về phía này.

Ngoan Thất vội vàng nấp sau bức tượng đá, lại thấy sáu gương mặt Hoang Thương Ai Lệ Bạo Ngược rướn cổ, từ từ bao vây phía sau tượng đá.

Hoang Thương Ai Lệ Bạo Ngược không tìm được Ngoan Thất, ai nấy lui về, lúc này Ngoan Thất mới trốn trên đỉnh đầu tượng đá run lẩy bẩy.

Vừa rồi hắn thấy tình hình bất ổn, lập tức phát động kỹ năng thiên phú của xà tộc, lẳng lặng leo lên đỉnh đầu tượng đá tránh né.

Quả chuông bay tới, tìm thấy Hứa Ứng, chỉ thấy Hứa Ứng hỏi: “Thất gia đâu? Thương tích của Thất gia không có vấn đề gì chứ?”

Giọng nói của Quả chuông vang lên: “Vừa rồi hắn rất đau lòng, nói ngươi đả thương hắn quá nặng, trốn đi đâu khóc rồi.”

Hứa Ứng nói: “Ta buông thùng phân xuống rồi xin lỗi hắn vậy.”

Một người một chuông từ từ bước tới.

Lúc này Ngoan Thất mới dám trượt xuống khỏi tượng đá, trái tim vẫn đập thình thích: “Sáu chữ, chỉ còn lại sáu chữ! Nhưng sáu chữ này đã xâm nhập tận cốt tủy, thậm chí mượn tinh khí của A Ứng hiển hóa bản thân.”

Sắc mặt hắn âm trầm bất định: “Bệnh của A Ứng không thể kéo dài thêm, cho dù là huynh đệ ruột thịt cũng phải chém một một đao!”

Hứa Ứng và Quả chuông cười cười nói nói, cầm thùng phân tới trước nhà tranh, chỉ thấy Kim Bất Di và ba Đế Tử khác thần sắc cung kính lễ bái Tổ Thần.

Ánh mắt y đảo qua ba Đế Tử, đột nhiên mắt lóe lên hung quang, nhưng lại nhớ tới cảnh tượng Tổ Thần xuất quyền đánh bay mình năm xưa, kiềm chế sát tâm, thầm nghĩ: “Nể mặt Tổ Thần một chút, không thể trực tiếp ra tay giết người được.”

Hắn đi qua giữa ba người, thùng phân lơ đãng cọ vào Kim Đạo Ly, Kim Diệc Kỳ và Kim Lan. Ba người vừa sợ vừa giận nhưng đang trước mặt Tổ Thần, không dám phát tác.

Hứa Ứng đi vào trong phòng, cất thùng phân đi rồi nhìn ra ngoài, chỉ thấy cả ba đang lau vết bẩn.

“Chắc chắn bọn chúng không nhịn được. Có một tên không nhịn được thì hai tên khác cũng chẳng nhịn được.”

Hứa Ứng ra ngoài nói: “Kim gia, nguyên thần của Tổ Thần không phải cứ trợn mắt là thấy, theo ta đi lĩnh ngộ Thiên đạo, lát nữa sẽ dạy ngươi làm sao quan sát Tổ Thần.”

Kim Bất Di vội vàng đứng dậy đi theo y.

“Nhảy nhót tưng bừng như vượn, trốn trái trốn phải không biết đường ngồi một chỗ, làm sao mà thấy chân dung Tổ Thần?” Hàn Yêu Hoàng lắc đầu nói.