Chương 1115 Một thùng đánh tan 1
Kim Đạo Ly, Kim Diệc Kỳ và Kim Lan liếc mắt nhìn nhau, không đứng dậy, tiếp tục quan sát Tổ Thần, hi vọng có thể lĩnh ngộ ảo diệu nguyên thần từ người hắn.
Kinh Hồng Yêu Hoàng nhíu mày nhìn bóng lưng Kim Bất Di, trong lòng thoáng chút bất an.
“Ta tình cờ phục sinh trong Thái Dương Kim Quỹ, nhưng không có thân thể, chỉ có nguyên thần, thực lực không bằng ba Yêu Hoàng khác.”
Hắn thầm nhủ trong lòng: “Đế Tử mà ta phụ tá vốn khuyết thiếu thực lực, nếu Đế Tử còn không tập trung quay đầu Tổ Thần, lĩnh ngộ ảo diệu của nguyên thần, chỉ e chức vị Yêu Đế sẽ hoàn toàn không còn hi vọng!”
Kim Bất Di và Hứa Ứng đi tới trước tượng đá, chỉ nghe Hứa Ứng nhỏ giọng nói: “Kim gia, Chung gia, Thất gia thay đổi rồi muốn giết chúng ta. Chúng ta cần hạ thủ trước, xử lý Thất gia.”
Kim Bất Di giật nảy mình, nhìn gương mặt Hứa Ứng, xem xem có phải y đùa bỡn hay không.
Hứa Ứng sắc mặt nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ đừa bỡn.
Kim Bất Di nhìn sang Quả chuông, Quả chuông cũng nghiêm nghị nói: “Ta cũng cảm thấy Thất gia thay đổi. A Ứng, ngươi yên tâm đi, ta sẽ đích thân xuất thủ, xử lý Thất gia.”
Kim Bất Di lại nhìn Quả chuông, không hiểu gì cả.
Hứa Ứng kinh ngạc nói: “Chung gia nói vậy là sao?”
“Vì sao lại phải xử lý Thất gia? Thất gia là huynh đệ thân thiết của chúng ta cơ mà?”
Quả chuông ngây ngốc, suýt nữa phát điên, thầm nghĩ: “Vừa rồi còn nói muốn giết Thất gia, bây giờ lại bảo không muốn giết, ta không theo kịp hắn nữa rồi. Chờ đã, trừ phi người nói là A Ứng khác biệt. Bây giờ trong người A Ứng có tới bảy A Ứng, một là bản thể, bây giờ bản thể đang chiếm thượng phong!”
Hứa Ứng nói với Kim Bất Di: “Nếu muốn lĩnh ngộ Tổ Thần, đạt được thành tựu thì phải biết thế nào là nguyên thần. Nguyên thần là một luồng bất diệt linh quang sinh ra trước tiên thiên khí, khi nào ngươi có thể nhìn ra Tổ Thần là một luồng tiên thiên khí và bất diệt linh quang sinh ra từ khi vũ trụ sơ khai, lúc đó ngươi mới có thể thấy chân dung Tổ Thần.”
Kim Bất Di kinh ngạc, dò hỏi: “A Ứng, chẳng lẽ bất diệt chân linh của ngươi là lĩnh ngộ Tổ Thần mà tu luyện thành?”
Hứa Ứng không có ký ức gì về phương diện này, y chỉ biết nửa năm qua mình quan sát Tổ Thần, càng lúc càng thấy cảnh tượng kinh người.
Lúc trước hắn thấy Tổ Thần là một ông lão, tới lúc soán vị lại nhìn Tổ Thần thấy là một thanh niên.
Lại về sau, Hứa Ứng ở bên Tổ Thần lâu ngày, thấy Tổ Thần là một luồng tiên thiên chi khí bao bọc bất diệt chân linh!
Không nhìn ra điểm này, muốn tìm hiểu ảo diệu của nguyên thần từ Tổ Thần là hoàn toàn không thể.
Hứa Ứng lưu lại nơi này nửa năm, mỗi lần quan sát Tổ Thần đều có thu hoạch khác biệt, tu vi nguyên thần tiến bộ mãnh liệt.
Bây giờ nguyên thần của y đã vượt qua cực hạn trượng tám, lên tới hai trượng.
Tiến bộ này thật ra là tiến bộ của bất diệt chân linh, quả thật hiếm có.
Kim Bất Di dò hỏi: “Nếu thế làm sao nhìn ra Tổ Thần là một luồng tiên thiên chi khí, làm sao nhìn ra hắn là bất diệt linh quang?”
Hứa Ứng nghĩ tới nghĩ lui, nói: “Tối hôm nay ngươi tới hầu hạ Tổ Thần đi tiểu đêm.”
Kim Bất Di đáp ứng.
“Sau đó ngươi rút đao ra, nói muốn soán vị, ngươi lên làm Tổ Thần.”
Hứa Ứng ngang nhiên nói.
Kim Bất Di nháy mắt mấy cái.
Quả chuông cũng coong một tiếng, ra vẻ khó hiểu.
Hứa Ứng càng trung thực nói: “Ngươi đừng hỏi nguyên nhân, cứ làm theo thôi. Sau đó ngươi sẽ thấy hình dạng của Tổ Thần, chẳng qua quá trình chứng kiến hơi đau một chút.”
Kim Bất Di tập trung ghi nhớ.
Hứa Ứng tập trung giới thiệu kinh nghiệm của mình: “Ngươi sẽ kinh hãi một tối, sáng hôm sau chắc ngươi sẽ lĩnh ngộ được Nguyên Thần Thập Nhị Chinh. Nhưng Nguyên Thần Thập Nhị Chinh chỉ là bước đầu tiên của ngươi thôi, sau khi tu luyện thành công mới nhìn lại Tổ Thần, sẽ phát hiện hắn là nguyên điểm phủ đầy vũ trụ, là tiên thiên chi khí tạo thành bất diệt linh quang.”
Sắc mặt y dần hóa thành nghiêm túc: “Hắn như ánh sáng, như từng điểm nhỏ, như hư không, lớn có thể sánh ngang vũ trụ, nhỏ thì chỉ như giới tử, ngươi tìm hiểu được điều này thì có hi vọng tu thành bất diệt chân linh.”
Kim Bất Di vội vàng gật đầu, dò hỏi: “Ra tay với Tổ Thần, Tổ Thần sẽ không tức giận chứ?”
Hứa Ứng nhớ lại đêm hôm đó Tổ Thần xuất quyền đánh bay chính mình, quả quyết lắc đầu: “Sẽ không! Ngươi yên tâm đi, hắn còn vui vẻ là khác.’
Kim Bất Di yên lòng, hưng phấn nói: “A Ứng, tối hôm nay ngươi không cần hầu hạ Tổ Thần, cứ để ta.”
Hứa Ứng khẽ gật đầu.
Kim Bất Di không lĩnh ngộ được nhiều về Thiên đạo, phù văn Thiên đạo bồng bềnh quanh tượng đá không khác gì Thiên Thư đối với hắn, chỉ ước gì trời mau tối.