← Quay lại trang sách

Chương 1116 Một thùng đánh tan 2

Hứa Ứng đợi nửa ngày không thấy mấy Đế Tử khác tìm tới, trong lòng kinh ngạc: “Ba tên này tu dưỡng không tệ, chắc là đám Yêu Hoàng kia có vấn đề, ép Kim gia truyền công.”

Y hỏi thăm tình hình chỗ Kim Bất Di, Kim Bất Di sợ y lo lắng nên cười nói: “Những chuyện đó đã qua rồi, nhắc lại làm gì.”

Quả chuông cười lạnh nói: “Vì sao Kim gia không nói? Hàn Yêu Hoàng, Côn Yêu Hoàng và Phượng Yêu Hoàng ức hiếp chúng ta, nếu ngươi không truyền thụ thì giết ta và Thất gia, sao không kể ra?”

Hứa Ứng nhướn mày.

Quả chuông cười lạnh nói tiếp: “Lúc chúng ta vừa tới Tổ Đình Yêu Tộc đã bị bọn chúng gây khó dễ khắp nơi, sao lại không nói được? Bọn chúng ngấp nghé Đông Hoàng Bình Thiên quyết trên người Kim gia, nghĩ trăm phương ngàn kế đòi môn công pháp này, còn có người ra tay ám sát, định giết chết ngươi, sao không nói được? Bọn chúng còn cố tình nói xấu là ngươi lấy trộm Đông Hoàng Bình Thiên quyết tổ truyền của bọn chúng, sao lại không được nói?”

Hứa Ứng nhìn về phía Kim Bất Di, lúc đó y đang ở Quỷ Khư, không biết Kim Bất Di lại gặp nhiều chuyện bất công như vậy.

Kim Bất Di cười nói: “Chung gia, mấy chuyện này qua rồi mà?”

Quả chuông phẫn nộ nói: “Đương nhiên mấy chuyện này qua rồi, nhưng chúng ta sống sót được đều là nhờ ngươi, nhờ Kinh Hồng Yêu Hoàng, nhờ vào ta và Thất gia đánh ra được đường sống! Không phải nhờ vào đám Yêu Hoàng với Đế Tử khác bố thí mà sống.”

Nó nói với Hứa Ứng: “Chúng ta tới Tổ Đình Yêu Tộc, vốn tưởng sẽ thuận lợi ngồi lên ghế Đế Tử, nhưng lại bị ám sát đánh lén hãm hại lừa gạt. Nếu không có Kim gia mang thanh danh Đế Tử, dọc đường chắc đã bị đánh chết rồi.”

Kim Bất Di cười nói: “Mấy chuyện này liên quan gì tới A Ứng, sao phải nhắc lại làm chi?’

“Có liên quan!” Quả chuông nói: “Trong chuyện này cũng có công lao của A Ứng và Linh Tư Ức, nếu không phải Linh Tư Ức khuyên bảo các cường giả yêu tộc khác, Yêu Tổ lại muốn gặp A Ứng, mà ngươi lại là người nhà của A Ứng, khiến đám bá chủ yêu tộc kia sợ ném chuột vỡ bình, bằng không chắc chúng ta đã chết mà không có chỗ chôn rồi!”

Hứa Ứng cười nói: “Kim gia, ngươi lo lắng ta kích động quá mức, đả thương ba Đế Tử kia, Yêu Hoàng sẽ gây khó dễ với ta? Ngươi yên tâm đi, ta không phải người không có lý trí, mấy năm cách xa các ngươi ta đã trưởng thành thêm nhiều rồi, sẽ không nông nổi như vậy đâu.”

Kim Bất Di lo lắng chính điều này, nghe vậy mới thoáng yên tâm.

Hứa Ứng tiếp tục nghiên cứu phù văn Thiên đạo, không có điểm lạ nào, Kim Bất Di thấy vậy biết y không ghi thù, bấy giờ mới yên lòng.

Ngoan Thất tìm tới, nói nhỏ: “Chung gia, không phát bệnh chứ?”

Quả chuông truyền âm nói: “Không có, bình thường tới lạ thường.”

Ngoan Thất nói: “Ngươi nói xem như vậy có được không? Ta giả bộ dâng đao cho ngươi, cầm đao đi tới trước người hắn, nói với hắn: A Ứng, đao này có một vết thương ngầm. Hắn cúi đầu xem là ta cho hắn một đao!”

Quả chuông nghĩ tới nghĩ lui, lắc đầu nói: “Kế sách của ngươi không được, không thể ám toán được hắn. Nên dùng Kim Cương trác đi. Ngươi nhân lúc hắn không chuẩn bị dùng Kim Cương trác thu hắn lại, sau đó để ta chém hắn một đao!”

Ánh mắt Ngoan Thất sáng bừng lên, thầm khen là ý kiến hay. Hắn đang định ra tay thì Quả chuông vội vàng nói: “Đừng ra tay trước mặt Kim gia.’

Ngoan Thất hiểu ý, Kim Bất Di thương yêu Hứa Ứng nhất, nếu bọn họ đối phó với Hứa Ứng trước mặt Kim Bất Di, chắc chắn Kim Bất Di sẽ liều mạng với bọn họ.

Trong lúc bất tri bất giác, màn đêm buông xuống, Hứa Ứng trở lại nhà tranh, cùng Kim Bất Di ngủ trong một phòng, nhưng lần này tới phiên Kim Bất Di hầu hạ Tổ Thần.

Đến nửa đêm, Hứa Ứng nghe tiếng sấm, đá Kim Bất Di dậy, chép miệng. Kim Bất Di đánh bạo cầm thùng phân vào phòng. Một lúc lâu sau, Kim Bất Di lắp ba lắp bắp nói: “Tổ, Tổ Thần gia gia, đệ, đệ tử muốn soán vị...”

Giọng nói của Tổ Thần vang lên: “Ngươi chờ ta một lát.”

Một lúc lâu sau trong nhà tranh như có ngàn vạn vầng thái dương đồng thời bùng sáng, hào quang chiếu rọi khiến gian nhà tranh như không còn tồn tại.

Chỉ nghe một tiếng nổ rung trời vang lên, Hứa Ứng loáng thoáng thấy bóng người xé gió bay đi, biến mất không còn tăm hơi!

Hứa Ứng vội vàng men theo hướng Kim Bất Di bay đi, không bao lâu sau cuối cùng cũng tìm thấy Kim Bất Di hai mắt trợn trừng nắm dưới đáy một cái hố.

Kinh Hồng Yêu Hoàng hóa thành một con chim lớn bảo vệ bên cạnh hắn. Hứa Ứng kinh ngạc, không ngờ Kinh Hồng Yêu Hoàng lại tới đây trước y!

Kinh Hồng Yêu Hoàng thấy người tới là y mới buông lỏng đề phòng. Hứa Ứng cười nói: “Kim gia, có thấy không?’

“Thấy, thấy được rồi!”

Kim Bất Di bị dọa tới mức nói năng lắp bắp.